Mãi cho đến tận khi hừng đông, Tiểu Thời đã thiếp đi trên giường của ta rồi. Ta cụp mắt chăm chú nhìn nàng thật lâu, phát ra âm thanh nhỏ đến nỗi chỉ có mình ta mới có thể nghe được: "Tiểu Thời à, tỷ phải gả cho hắn."
Từ nhỏ ta đã lớn lên ở trong tướng phủ, là thái tử phi được thánh thượng và hoàng hậu khâm điểm, mỗi một tiếng nói, cử động đều bị vạn người để ý, bị người khác giám sát.
Đến biển cũng chưa bao giờ được nhìn thấy, nói chi là trở thành cánh chim trên biển trời.
Huống hồ, ta muốn đưa muội về nhà.
Giang nam thương nhớ tình ai
Tuy không biết vì sao, nhưng ta biết, chỉ khi ta lên làm thái tử phi, Tiểu Thời mới có thể quay trở về ngôi nhà của chính nàng, tuy nàng nói phụ mẫu không quan tâm nàng, nhưng rõ ràng ta có thể cảm nhận được nàng rất quan tâm đến người nhà của mình.
Nàng ngây thơ quá, là đích nữ của tướng phủ, làm sao có thể chạy trốn dễ dàng như vậy chứ.
Nàng bồng bột tràn đầy sức sống, nên quay về thế giới của nàng, quay trở lại cuộc đời vốn có của nàng mới đúng.
11
Nghe những việc xảy ra ở trong cung, Tôn Chiêu Dương tìm đến chỗ ta và Tiểu Thời. Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, chẳng có cái vẻ cà lơ cà phất thường ngày kia nữa.
"Muội không muốn trở thành thái tử phi đến vậy sao?" Đây là hỏi Tiểu Thời.
Tiểu Thời đương nhiên là gật đầu không chút suy nghĩ rồi.
"Muội muốn trở thành thái tử phi đến vậy sao?" Đây là hỏi ta.
Hắn nghiêm mặt nhìn ta, muốn nhận được một đáp án, cả Tiểu Thời cũng khẩn trương nhìn về phía ta.
"Không muốn làm! Không muốn làm! Cầu xin đó! Không muốn làm!"
Nhưng cuối cùng ta vẫn phải để muội ấy thất vọng rồi.
"Đúng vậy." Ta nghe thấy giọng nói nhẹ như không của chính mình.
"Được, ta đã biết."
Nghe được câu trả lời của ta, Tôn Chiêu Dương giữ khuôn mặt bình tĩnh, xoay người rời khỏi viện của chúng ta.
12
Mẫu thân khóc lóc nói với ta rằng Tôn Chiêu Dương đã quay về Mặc Bắc rồi, bà ấy rất lo lắng.
Ta đi lên miếu xin cho hắn một lá bùa bình an, hy vọng hắn có thể sống sót thật tốt, trừ những cái này ra, trừ lần đó ra, không còn đoái hoài gì đến những gì bên cạnh nữa.
Bởi hôn kỳ của ta và thái tử sắp đến, mà khăn trùm đầu của ta vẫn chưa thêu xong.
Vì thế ta lại ngồi cả ngày trong phòng thêu khăn trùm đầu đỏ, ngày qua ngày lại quay về cuộc sống giống hệt như trước đây.
Tiểu Thời vẫn giống như trước qua ở bên cạnh, sau nhiều lần khuyên bảo không có kết quả, nàng cũng không khuyên nữa, chỉ là thường xuyên mang vẻ mặt đau thương mà nhìn ta.
"Được rồi mà, đợi đến khi tỷ tỷ của muội lên làm thái tử phi, nữ quyến trong kinh thành ai cũng sẽ nể mặt muội ba phần, muội tung hoành thế nào cũng được, sao chứ trưng cái mặt nhăn như mướp đắng này ra làm chi hử?"
Ta nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt nàng, muốn nàng hãy vui lên một chút.
Mỗi lần thế nàng đều nhăn hết cả mặt vào, bĩu môi nói: "Hầy, tỷ chẳng hiểu cái gì cả."
13
Sau đó khăn trùm đầu của ta cũng đã thêu xong, long phượng trình tường, tinh xảo vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!