Chương 5: (Vô Đề)

Nhưng mỗi khi ta ra ngoài xem nàng học hành thế nào, nàng vẫn ngồi im dưới đất học lễ nghi.

Có lẽ chỉ thấy ngoan ngoãn được ở vẻ bề ngoài, chung quy ma ma giáo dưỡng vẫn bị nàng làm cho tức đến nỗi không biết bao lần nhắc với mẫu thân rằng bà ấy phải về cung ngay bây giờ.

Ta đã từng trải qua rồi, đương nhiên cũng biết muốn học thành thạo những cái này nào có dễ dàng như vầy.

Nhìn gương mặt héo như cà phơi sương của Tiểu Thời, ta cũng có hơi đau lòng, buổi tối thường xuyên lén lấy thêm cơm cho nàng, lấy thuốc mỡ bôi lên bàn tay sưng đỏ cho nàng, còn kéo Bích Vân qua giúp nàng xoa bóp vai cổ, chân tay.

Vì thế ngày hôm sau lại là một Tiểu Thời sức sống phơi phới, sắc xuân tưng bừng rồi.

Hai tháng sau, cuối cùng ma ma giáo dưỡng cũng không chịu nổi nữa, đánh tiếng từ chức với mẫu thân ta: "Nhị tiểu thư đã học được tám chín phần mười, lão thân không còn gì để dạy tiểu thư nữa, xin phép được cáo lui."

Mẫu thân còn định đưa cho bà ấy một túi tiền thật đầy, nhưng bà ấy đến đầu cũng không ngoảnh lại, vội vàng như chạy trốn nhảy vào xe ngựa nghênh ngang mà đi.

"Tỷ tỷ! Cuối cùng muội cũng được giải phóng rồi!" Tiểu Thời cuối cùng cũng lộ ra nụ cười tươi tắn nhất bấy lâu nay, còn mẫu thân thì buồn đến độ rụng thêm vài cọng tóc.

"Tỷ tỷ cứ yên tâm, ma ma về chắc chắn sẽ cáo trạng với hoàng hậu là ta không thể trở thành thái tử phi được khà khà." Nàng cầm điểm tâm nhét vào trong miệng, hai quai hàm căng phồng lên.

Ta cầm cốc sữa bò đặt trước mặt nàng, có hơi buồn cười hỏi: "Sao muội lại không muốn trở thành thái tử phi đến vậy?"

Nàng nhăn mày nhỏ giọng lầm bầm đáp: "Muội đã thấy thái tử bao giờ đâu, đến hắn tròn hay dẹp còn chẳng biết, tại sao phải gả cho hắn?"

"Hơn nữa tui còn phải về nhà nữa, đợi Chiêu Nguyệt gả cho thái tử xong là tui có thể trở về nhà rồi hi hi."

Câu sau là nàng nói ở trong lòng.

Không biết bao lần ta nghe được nàng nói muốn về nhà, nhưng chỗ này là nhà của nàng rồi mà, không biết nàng ấy muốn về chốn nào nữa.

Theo những gì ta biết, dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng cũng chính là phụ mẫu ruột của ta, lúc trước đã định bán nàng đổi lấy tiền, chuẩn bị cho nhi tử ruột của họ đón dâu.

Hiện giờ hai người đã bị phụ thân bắt bỏ vào đại lao c.h.é. m đầu, còn gã nhi tử kia cũng đã bị sung nô, Tiểu Thời càng không thể quay về đó được.

Ta còn chưa kịp hỏi nàng, vì trong cung truyền tới lời, hoàng hậu nương nương muốn gặp ta và Tiểu Thời.

8

Tôn Chiêu Dương đích thân điều khiển xe ngựa đưa chúng ta vào cung, dọc đường không nói năng gì với ta cả, chỉ là trước khi vào cung có nói một câu: "Cố mà biểu hiện cho tốt."

Giang nam thương nhớ tình ai

Có thể tưởng tượng được Tiểu Thời đang chửi mắng sa sả như mưa tát nước, đương nhiên, là ở trong lòng.

Hoàng hậu nương nương vẫn giống hệt như lúc trước, ung dung hoa quý, ôn tồn lễ độ.

"Thần nữ xin được thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc."

Ta và Tiểu Thời quỳ xuống hành lễ về phía bà ta, nhưng hình như Tiểu Thời đã quên sạch những gì mình học trong vòng hai tháng, lúc đập đầu m.ô.n. g như sắp vểnh lên tận trời, cơ thể còn run lẩy bà lẩy bẩy.

Hoàng hậu nhìn nàng không khỏi nhíu chặt hàng lông mày.

"Đứng dậy đi, ban ghế ngồi."

"Tạ hoàng hậu nương nương." Ta chậm rãi đứng dậy, đi qua đó cùng với Tiểu Thời rồi ngồi xuống.

"Chiêu Nguyệt, lâu lắm rồi ta mới gặp lại con. Kia là Tiểu Thời đúng không, con mau lại đây để ta nhìn xem nào." Hoàng hậu cười chuyện trò với hai ta, nhìn thì rất bình dị gần gũi, giống một người thiện lương vô cùng.

Đương kim thánh thượng chỉ có duy nhất một người con trai là thái tử, còn lại tất cả là công chúa. Hễ trong cung có nam hài được sinh ra, nếu không phải sinh ra không được bao lâu thì cơ thể yếu đuối không sống nổi, thì có lớn thêm được vài tuổi cũng c.h.ế. t vì đủ thể loại chuyện.

Hoàng hậu lương thiện ư? Có cho tiền ta cũng không tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!