Chương 4: (Vô Đề)

6

Ta và Tôn Chiêu Dương từ nhỏ đã không thân thiết, mỗi lần gặp lần nào lần nấy cũng cụt hứng bỏ về.

Phụ thân cho hắn tham gia khoa cử, giành cái chức trạng nguyên, sau này chuẩn bị sẵn cho hắn nhận chức tướng.

Hắn lại trốn đi tòng quân, theo quân đội đến Mặc Bắc thủ biên quan, khiến phụ thân tức giận đến đổ bệnh nặng một hồi.

Mặc Bắc rét buốt, Bắc quốc từ trước đến nay với Kỳ quốc chẳng khác gì hổ rình mồi. Chiến dịch lớn chiến dịch nhỏ nổ ra không ngừng, mấy năm trước triều ta còn vuột mất Ô Tô thành vào tay kẻ địch, đây chính là dằm trong tim thánh thượng.

Mẫu thân ở nhà mãi chẳng yên lòng, gửi không biết bao nhiêu bức thư cho hắn, bảo hắn về nhà.

Giờ đã là sáu năm, hắn cũng gây dựng được tên tuổi ở trong quân, nhưng đây là lần đâu tiên hắn trở về.

Cách lớp rèm dưới nón, ta không thấy rõ nét mặt hắn, chỉ nghe được giọng nói của hắn, so với lúc trước càng thêm trầm thấp hùng hậu, mang theo chút hài hước: "Chiêu Nguyệt, ta đã bảo muội không phải con ruột rồi mà!"

Mấu năm không gặp, miệng lưỡi của hắn vẫn khiến người ta chán ghét như trước, ta khẽ cắn môi, giả vờ tức giận đáp:

Giang nam thương nhớ tình ai

"Đúng, vậy a huynh đuổi ta ra khỏi phủ đi thôi!"

"Đuổi thì không cần, nhưng cái chức thái tử phi này, e là phải thay người rồi!" Không biết vì sao, trong giọng của hắn lại mang vài phần sung sướng.

Cũng đúng, từ nhỏ hắn đã thấy ta không xứng với cái vị trí thái tử phi.

Hắn càng khinh thường ta, ta càng thêm cố gắng, cuối cùng thành danh tiểu thư khuê các nhất kinh thành.

Người đời ai ai cũng nói ta và thái tử là một đôi trời sinh.

Thế mà bất cứ lúc nào hắn cũng có thể chọc ta phát cáu, vừa nghe lời này xong, ta đã xốc phắt lớp rèm nón lên, hung dữ trừng mắt nhìn hắn:

"Không phiền a huynh phải phí tâm, ta và Tiểu Thời đã bàn bạc với phụ mẫu xong xuôi cả rồi, người được chọn là thái tử phi vẫn giữ nguyên không đổi!"

Hắn đã trưởng thành hơn mấy năm trước rất nhiều, trên gương mặt góc cạnh kia trong nháy mắt bỗng buồn cả đi, đi đến trước mặt ta, chăm chú nhìn ta hồi lâu.

Nhìn xong bỗng cười khẽ một tiếng: "Các người bàn bạc rồi thì có tác dụng gì chứ?"

Ta còn chưa kịp đáp lời, đã nghe thấy tiếng Tiểu Thời thét lên chói tai"

"A a a a a! Lui ra! Lui ra! Lui ra kia!"

"Từ đâu chồi ra một vị anh trai ấy! Không cho Chiêu Nguyệt làm thái tử phi chắc chắn là người xấu! Tôi cấm anh làm chuyện xấu gì đó đấy nhé!"

Ta quay đầu nhìn về phía nàng, nàng vẫn ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, cũng không mở miệng.

Kỳ lạ thật, trong lòng nàng chưa bao giờ gọi ta là tỷ tỷ.

Tôn Chiêu Dương nhìn theo tầm mắt của ta, cuối cùng cũng nhớ tới phải hỏi han Tiểu Thời, cười vừa hiền lại lành: "Muội tên là Tiểu Thời đúng chứ? Ta là a huynh của muội!"

Tiểu Thời rất là có lễ phép đáp lại một tiếng: "Dạ a huynh."

Nếu bỏ qua chuyện ta đã nghe thấy được một loạt tiếng lòng của nàng: "Aizz shi ba! Chết tiệt! Đụ má mi! Solo đ.ấ. m nhau không!"

Thì đúng là một bức huynh hữu muội cung.

Ta tự nhận đã quá quen với hình tượng ngoài miệng thì nàng hiền lành ngoan ngoãn, trong lòng hùng hổ chửi mát người rồi.

Nhưng sau khi Tôn Chiêu Dương quay về phủ, ta mới phát hiện so với lúc trước, thì bây giờ đúng là lên một đỉnh cao mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!