Chương 2: (Vô Đề)

3

Cứ như thế,

Tiểu Thời ở lại trong viện của ta.

Mỗi ngày trôi qua cũng chẳng thay đổi nhiều nhặn gì, ngoại trừ hàng ngày chỉ có mình ta có thể nghe được tiếng khóc la của Tiểu Thời, thường xuyên bị nàng doạ cho giật b.ắ. n cả mình.

"Điện thoại ơi! Điện thoại ời! Điện thoại ới ời! Chán quá đi chán quá đi á á á á!"

"Muốn lướt douyin! Muốn xem tiểu thuyết! Muốn chơi trò chơi!"

"Hu hu hu hu sao cứ nhất thiết là tui thế?!"

"Còn không bằng trả tui về cho tui viết luận văn!"

Ta không biết nàng đang nói cái gì, cũng chưa từng qua đó hỏi nàng, vẫn như trước nhốt bản thân ở trong phòng thêu khăn trùm đầu đỏ thắm cả ngày.

Mà nàng nào có chịu ngồi im, cứ chạy vào trong phòng tìm ta nói chuyện phiếm, nhìn khăn trùm trùm đầu của ta, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên ríu rít:

"Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ sắp thành thân rồi sao?"

Kim thêu trong tay ta hơi dừng lại, ngước đầu lên nhìn về phía nàng, trong cặp mắt của nàng chỉ có tò mò.

Thấy ta không đáp lại, Tiểu Thời bỗng che miệng mình lại, hối lỗi nói:

"Xin lỗi tỷ, có phải không được hỏi không ạ? Muội không cố ý đâu ạ."

Phụ mẫu dường như vẫn chưa nhắc chuyện hôn ước này cho nàng ấy biết, ta lắc đầu, cố ý hỏi thử nàng:

"Muội có biết đích nữ nhà tướng phủ từ nhỏ có hôn phối với thái tử không, hôn kỳ định vào ngày mười bốn tháng tám năm nay?"

Nàng vừa nghe hai chữ "thái tử", sắc mặt quả nhiên trở nên kỳ quái.

Ta lại nghe được vài lời chưa bao giờ được nàng nhắc đến trong lòng.

"Hệ thống?"

"Nhiệm vụ là giúp Tôn Chiêu Nguyệt được gả vào Đông cung á?"

"Xời quá là đơn giản với! Họ có hôn ước rồi mà ha ha ha khặc khặc!"

"Có thể về nhà rồi!"

Còn chưa hiểu lời này của nàng là có ý gì, đã thấy nàng hưng phấn nhào về phía ta:

"Ban đầu muội không biết, nhưng giờ đã biết rồi!"

"Tỷ tỷ nhật định phải sống một cuộc sống tốt đẹp với thái tử, vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão, cử án tề mê, động phòng hoa chúc, sớm sinh quý tử..."

Nghe nàng nói càng lúc càng đưa lời đi xa quá, ta vội vàng bỏ việc đang dở trên tay xuống, cuống quýt bịt miệng nàng lại, mặt đỏ ửng tựa giáng mây chiều:

"Muội đừng nói nữa!"

Nàng "ưm ưm" hai tiếng, mở to cặp mắt tròn xoe ra ý muội sẽ không nói nữa, bấy giờ ta mới bỏ tay ra.

Tuy nhiên đã nghe thấy trong lòng nàng tiếp tục nói: "Một năm sinh hai, hai năm sinh ba, con cháu đầy nhà!"

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!