Ta là đích nữ nhà tướng phủ, từ nhỏ ta đã được nuôi dưỡng để trở thành Thái tử phi.
Dung mạo đoan trang, tri thư đạt lễ vẹn toàn, cầm kỳ thi hoạ vạn sự tinh thông.
Nhưng phụ thân đột nhiên dẫn về một cô nương có tuổi tác xấp xỉ ta, tên nàng là Tiểu Thời.
Nói với ta rằng nàng ấy mới là thiên kim thực sự của tướng phủ.
Ta sợ nàng sẽ cướp đi vị trí thái tử phi của mình, cũng từng có suy nghĩ hay là lén trừ khử nàng ấy đi cho xong.
Nhưng ta cũng phát hiện hình như bản thân mình có thể nghe được tiếng lòng của nàng.
Nàng ấy nói:
"Nguời đâu mà tốt thế không biết!"
1
Lúc phụ thân vừa mới dẫn Tiểu Thời bước vào phủ, ta đang cắm cúi thêu khăn trùm đầu đỏ thắm của mình.
Tú công của ta cực kỳ tốt, hoa văn long phượng vờn mây trên khăn trùm đầu từng đường nét sống động như thật. Nhưng lúc thêu đến chữ "hỉ", kim bỗng chệch hướng đ.â. m thủng ngón tay ta.
Bởi vì đột nhiên có một tiếng quái lạ dội thẳng vào màng nhĩ ta: "Tạm biệt mẹ yêu dấu của con ơi, đêm nay con phải xa nhà rồi ố ồ ô~"
"Tiểu thư ơi!" Bích Vân đang đứng bên cạnh cất cao giọng kinh hãi.
Ta hơi nhíu nhẹ hàng lông mày, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, nghiêng về phía nàng nói: "Không sao, nhưng em có nghe thấy âm thanh quái lạ gì không?"
"Dạ? Không có ạ."
"Có lẽ là ảo giác của ta rồi." Ta khẽ lắc đầu, rồi cúi đầu xuống, tiện tay ném khăn trùm đầu qua một bên.
Khăn trùm đầu nếu bị m.á. u dây bẩn, thì không thể nào dùng được tiếp.
Đành phải tốn thêm chút thì giờ để thêu lại một cái khăn mới thôi, còn chẳng biết liệu có còn đuổi kịp để dùng không.
Đầu ta thấy hơi nhưng nhức, suy cho cùng hôn sự của ta và thái tử chỉ còn lại chưa đầy nửa năm nữa thôi.
Lúc này bỗng phụ thân và mẫu thân dẫn theo một thiếu nữ đi vào trong viện của ta.
Khoé mắt mẫu thân hơi ửng đỏ, tựa như vừa mới khóc xong, bà ấy kéo tay thiếu nữ qua giới thiệu với ta:
"Chiêu Nguyệt, con bé tên là Tiểu Thời, là m.á. u mủ của ta và phụ thân con. Con hãy gọi con bé là muội muội nhé."
Ta hơi sững sờ, ánh mắt không khỏi chuyển đến trên người thiếu nữ kia.
Mắt hạnh mũi ngọc, đúng là giống y hệt phụ mẫu.
Giang nam thương nhớ tình ai
Nhưng hai người có thêm một đứa con gái lớn chừng này từ lúc nào, sao ta lại không biết?
Ta nghi hoặc nhìn về phía mẫu thân, bà ấy không nỡ nhìn thẳng vào ta, ánh mắt rời đi chỗ khác, thấp giọng tỉ tê:
"Chiêu Nguyệt à, con bé bằng tuổi với con đó."
"Nhưng con yên tâm, con vẫn là nữ nhi của phụ mẫu, việc này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi."
Đã nghe thế rồi, ta còn gì mà không hiểu được nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!