Chương 9: (Vô Đề)

Khi Lục Thính An về đến nhà, Lục Trầm Hộ đã về từ trước, xe đậu ngay trong sân.

Vừa mở cửa lớn biệt thự, Lục Thính An vừa nhấc chân lên thì giật mình khựng lại giữa không trung. Trong đại sảnh mù mịt khói trắng, sương khói mờ đặc đến mức còn m.ô.n. g lung hơn cả ngày Tề Thiên Đại Thánh làm loạn Thiên cung. Mùi hương cay xộc thẳng vào mũi.

"Chuyện gì vậy trời?"

Lục Thính An lùi lại hai bước, lấy tay che mũi, lo lắng nhìn vào trong:

"Ba! Ba đốt cả cái nhà làm gì đấy?!"

Nghe tiếng con trai, Lục Trầm Hộ đang bận dâng hương lập tức cắm nhanh que nhang vào lư hương, bước nhỏ hấp tấp chạy ra cửa:

"Tiểu tử thối, cuối cùng cũng về rồi!"

Gió ngoài cửa lùa mạnh vào trong, ông vừa mở miệng liền bị khói hun sặc một hơi:

"Khụ khụ! Khụ khụ khụ…"

"Không sao chứ ba?"

"Khụ… Đừng vào vội!"

Lục Trầm Hộ còn chưa để Lục Thính An bước tiếp đã lao ra ngoài trước.

"Trước mặt con có cái chậu than đấy, ba đang đốt lá bùa xin từ đạo trưởng Thành Huyền về, để trừ tà xua đen đủi, con bước qua nhanh lên!"

"……"

Lục Thính An vốn muốn nói ông mê tín, nhưng nhìn phòng khách mù mịt khói như vừa trải qua lễ cầu siêu tập thể thế này… Nếu không làm theo thì lại hóa ra là không hiểu chuyện. Cậu nheo mắt, cẩn thận xác định vị trí chậu than trên sàn, rồi bước qua.

Vừa đứng vững, Lục Trầm Hộ lập tức cầm hai nhúm muối rắc lên người cậu từ trước ra sau. Sau một trận rối rít, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, mấy người tới dọn cái chậu than và muối trên sàn đi, đem vứt xa ra một chút cho tôi!"

"Vâng ạ!"

Một nhóm người làm lập tức chạy tới, người nâng chậu than ra ngoài, người mở cửa thông gió cho sạch không khí.

Lục Trầm Hộ kéo con trai đến trước bàn thờ bài vị người vợ đã khuất, nhét vào tay cậu ba nén nhang rồi thúc giục:

"Đốt cho mẹ con mấy nén, để bà phù hộ con. Chiều nay A Hải gọi điện báo cho ba, nói con lại mò đến hiện trường vụ án! Con nghĩ gì thế hả? Đạo trưởng Thành Huyền đã dặn phải tránh xa nơi âm khí nặng, mà con còn cắm đầu lao vào hiện trường hung án?!"

Lục Thính An thành khẩn cúi đầu khấn mấy câu "cầu đừng mơ thấy cái gì kinh khủng nữa", rồi cắm hương, quay đầu nói:

"Con đâu có muốn đâu, là cấp trên trực tiếp chỉ định bắt con đi theo, con có từ chối được đâu?"

Lục Trầm Hộ giận đến đập mạnh tay xuống bàn:

"Cấp trên nào mà quyền to thế chứ?!"

"Cố Ứng Châu, tổ trưởng tổ trọng án số 1."

"……"

Biểu cảm tức giận cứng đờ trên mặt ông lập tức đông cứng, ông nhìn con trai bằng ánh mắt vừa nghi ngờ vừa như tiếc nuối:

"Con chắc là anh ta kéo con đi, chứ không phải con thấy người ta đẹp trai liền hí hửng chạy theo?"

Lục Thính An: "???"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!