Chương 242: (Vô Đề)

Nước mắt Trương Tĩnh Hương dâng lên, ướt cả vạt áo. Nhưng rồi chính cô lại lắc đầu phủ nhận:

"Không… không đúng… Thượng Văn sẽ không nói những lời ấy. Anh ta chỉ giỏi làm ra vẻ yêu thương tôi, nói vài câu hoa mỹ lúc có đông người. Người hay khinh thường tôi phải là Từ Thanh Vũ em gái anh ta! Chỉ cần nghe anh trai nói một câu, cô ta lập tức hùa theo, mà anh ta chưa từng, chưa từng một lần lên tiếng bảo vệ tôi trước mặt cô ta!"

"Hôn nhân của tôi và Từ Thượng Văn đi đến đoạn cuối, ai nấy đều nghĩ là tôi thay lòng. Nhưng sự thật là từ năm thứ ba, giữa chúng tôi đã chẳng còn gọi là sống chung! Anh ta có đàn bà khác bên ngoài, chỉ tiếc giấu giếm quá khéo, một người đàn bà quanh quẩn ở nhà như tôi không tài nào bắt được bằng chứng."

Nói đến đây, Trương Tĩnh Hương cười chua chát:

"Anh ta giỏi lắm, phải không? Một người đàn ông ngoài mặt luôn tỏ ra hoàn hảo, chỉ mình tôi biết anh ta tàn nhẫn thế nào. Anh ta phớt lờ mọi van xin của tôi, biến tôi thành một người phụ nữ méo mó, không còn ra hình dạng gì nữa. Hôn nhân với tôi, với anh ta chẳng phải vì yêu, mà vì cần một người vợ đóng tròn vai "hiền thê mẫu mực". Chỉ cần tôi không chịu nghe lời, hôm sau cả bên ngoài đã lan đầy tin đồn: nào là tôi tham lam, nào là tôi chẳng biết điều. Thật sự quá mệt mỏi.

Sống như thế… mệt đến mức không còn hơi sức. Ngay cả khi tôi muốn giải thích, cũng chẳng một ai tin. Họ chỉ tin Từ Thượng Văn là người đàn ông tốt, vì đúng là trước mặt họ, anh ta luôn diễn quá xuất sắc."

"Các anh không thấy sao? Việc anh ta sắp xếp cho em gái mình xen vào cuộc sống của tôi, chẳng phải vì nghĩ cho tôi, mà là để kiểm soát. Anh ta chưa từng thực sự yêu tôi! Có lẽ năm đó có chút tình cảm, nhưng đã sớm tan biến cùng những mới mẻ ngày đầu. Anh ta cần một người vợ, một người đàn bà dễ bề khống chế để tô vẽ hình tượng của mình. Và chỉ cần anh ta muốn, thì chẳng bao lâu nữa, em gái tôi cũng sẽ trở thành một "phiên bản thứ hai" của tôi mà thôi."

Nói xong những lời đó, Trương Tĩnh Hương bỗng im lặng. Cả thân thể không còn run rẩy nữa, cảm xúc cũng dần trở lại bình tĩnh.

Những lời ấy đã nghẹn trong tim Trương Tĩnh Hương suốt bao nhiêu năm, chưa từng có ai để cô trút ra. Nhưng giờ, ngay giữa phòng thẩm vấn, trước mặt cảnh sát, cô đã nói hết. Cô phơi bày bộ mặt thật của Từ Thượng Văn. Và trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường như thể hòn đá đè nặng trong lồng n.g.ự. c bao năm cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Cô không cần che giấu quá khứ nữa. Cô có thể đường hoàng nói ra nỗi khổ của mình, cho dù trước mặt hai cảnh sát này, có lẽ họ sẽ chẳng tin. Có khi họ cũng như đám người ở phố Quế Lâm, coi cô như một kẻ điên. Nhưng không sao cả. Nói được rồi, cho dù có điên, cũng đáng.

Ngồi trên ghế, Trương Tĩnh Hương khẽ quan sát phản ứng của hai người đối diện.

Ngoài dự đoán, họ không dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, cũng không giống những người khác từng thẳng thừng mắng chửi cô là đồ vô ơn. Họ chỉ lặng lẽ, bằng ánh mắt như nhìn xuyên qua trái tim, thấu tận nội tâm cô. Như thể những gì cô vừa nói, bọn họ đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

Cố Ứng Châu trầm mặc rất lâu.

Khi Trương Tĩnh Hương tưởng buổi thẩm vấn kết thúc, rằng sẽ không còn câu hỏi nào nữa, thì anh ta bỗng cất giọng bình thản, không nhanh không chậm:

"Em gái cô không trở thành một "phiên bản thứ hai" của cô. Người biến thành mới chính là… Dạ Quang."

Trương Tĩnh Hương sững người, cả hơi thở đông cứng, m.á. u trong người như bị đóng băng, khiến cô c.h.ế. t lặng ngay tại chỗ.

Trong phòng giám sát, toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi vang rõ bên tai Dạ Lãng Minh và mẹ hắn.

Hai cảnh sát áp giải hắn có cảm giác như đang giữ một con trâu điên, không đúng là một con dã thú. Bởi xuyên qua lớp kính, ánh mắt Dạ Lãng Minh dữ dằn, khóa chặt vào Trương Tĩnh Hương ở bên kia. Tiếng thở hổn hển của hắn nặng đến mức như tiếng nhiễu trong loa, khiến ai nghe cũng rợn người.

Không hề khoa trương nếu thả hắn ra lúc này, giây tiếp theo hắn sẽ đập nát tấm kính chắn rồi lao vào xé xác Trương Tĩnh Hương. Dù cô đang mang thai, dù đứa bé ấy là con hắn, hắn cũng chẳng màng.

Mẹ hắn bà Dạ tuy bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng gương mặt đã phủ đầy vẻ hoang mang. Những lời Trương Tĩnh Hương vừa nói, như ma âm lởn vởn quanh tai bà, khiến đầu óc bà đau nhói.

"Nó có ý gì? Hả?" Bà run rẩy nhìn sang Du Thất Nhân, gặng hỏi, "A Hương vừa nói những điều đó… có nghĩa là gì?"

Du Thất Nhân thoáng nhìn bà, giọng điệu lạnh nhạt, không mảy may thương xót:

Nam Cung Tư Uyển

"Chẳng lẽ con dâu bà không nói bằng tiếng Trung?"

Bà Dạ bị nghẹn họng. Muốn nổi giận, mà tức đến mức không thở nổi. Quá hoang đường! Mọi chuyện hôm nay đều quá hoang đường!

Từ ngày Dạ Lãng Minh cưới Trần Hòa Nghi, bà đã thấy chướng mắt. Một đứa con trai tài giỏi như vậy, tại sao lại rước về một người đàn bà từng làm ở quán bar, quá khứ mờ ám không rõ bao nhiêu gã? Vì thế, bà không tiếc công sức chen vào, chia rẽ, quyết không chấp nhận cô con dâu ấy, cho dù Trần Hòa Nghi đã từ bỏ công việc cũ, sinh con cho Dạ gia. Trong mắt bà, Dạ Lãng Minh xứng đáng với một tiểu thư danh giá.

Khi Trương Tĩnh Hương xuất hiện, bà càng tin mình đúng. A Hương ngoại hình đoan trang, học thức cao, gia đình lại có sản nghiệp đúng là con dâu trời ban. Một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, trời đất tác hợp.

Nhưng giờ đây, tất cả niềm tin ấy sụp đổ. Những gì lọt vào tai bà… thật sự có thể sao?

A Hương hóa ra không học hành, không gia sản. Người thân toàn là cờ bạc, lưu manh. Trước kia, vì trả nợ cho cha, cô ta từng làm nghề bồi rượu, thậm chí kết hôn suốt tám năm trời!

Thế mà Dạ gia lại rước một kẻ như thế về cung phụng, coi như báu vật. Trong khi so ra, ngay cả Trần Hòa Nghi cũng còn có nghề nghiệp, còn danh phận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!