Hắn chỉ bản vẽ:
"Cái "long hàm tiền đồng" là biểu tượng thăng cấp nhanh, chính giữa còn ký hiệu đặc biệt. Chữ đó là cấp bậc trong nhóm. cụ thể chia cấp thế nào thì rõ. Bọn họ đưa ký tự nào thì xăm y như thế."
Cố Ứng Châu hỏi thẳng:
"Trong cái bang đó tổng cộng bao nhiêu ? Hình thể, diện mạo ? Ngày thường họ nghề gì?"
Lý Thước đếm ngón tay tính toán kỹ một hồi đáp:
"Không nhiều , chừng mười lăm, mười sáu . là vì chỉ từng gặp chừng đó đến xăm. Mấy đó ai cũng cao lớn vạm vỡ, các thấy cái giường gỗ đặt ngoài ? Có mấy lên mà cái giường kêu răng rắc như sắp gãy luôn đấy, lực lớn đến phát sợ."
Còn về việc bọn họ nghề gì… chần chừ. Nói mặt cảnh sát thật sự khó mở lời.
Gọi là "đội bảo vệ" thì cho vẻ đắn, nhưng cái nghề đó, ai mà dám chắc chủ thuê họ là tử tế? Cảng Thành đầy rẫy doanh nhân giàu , nhưng mấy ai trong sạch tuyệt đối? Có ngoài bàn chuyện ăn nguy hiểm, thuê bảo vệ cùng… những chuyện gì xảy đó, thật sự ai rõ.
Lý Thước từng qua vài chuyện mờ ám liên quan đến nhóm , nhưng định với Cố Ứng Châu. Làm nghề tự do như , quan trọng nhất vẫn là giữ cho bản an .
Cố Ứng Châu xong, trong lòng chợt động.
Theo miêu tả của Lý Thước, nhóm đó đúng là tráng kiện như trong giấc mơ của . Tuy rõ tại họ xuất hiện trong mộng, nhưng nếu đầu mối đều vô nghĩa, thì lời khai đáng lưu tâm.
Thấy Cố Ứng Châu im lặng, Lý Thước tưởng hài lòng, bèn chủ động tiếp:
"Được , thật. với bọn họ cũng chỉ quen sơ sơ thôi, đến mức họ kể rõ việc ăn. chỉ vài trong đó nghề định, cụ thể là vệ sĩ cho một nơi gọi là thần xã."
Hắn chép miệng, giọng mang theo chút ghen tỵ:
"Chính là cái thần xã nổi tiếng , chắc mấy . Mỗi năm khối đến đó cúng tiền cầu bình an, thành mấy tay vệ sĩ ở đấy lương cực cao, tính là thuộc top thu nhập trong khu."
Cố Ứng Châu thì vốn chẳng quan tâm đến mấy chuyện tín ngưỡng dân gian. Du Thất Nhân theo dõi tin tức xã hội và tin đồn mơ hồ nhớ gì đó, hỏi :
"Ý là cái thần xã gia truyền đó ? Nơi thể chữa bách bệnh bằng tụng kinh? Toàn trò lừa đảo."
Lý Thước nhún vai, mấy để tâm:
"Tin là chuyện của . chỉ là nhiều thật sự tin. Cầu phúc, tụng kinh, đốt hương, còn niệm cả Kinh Thi để trừ bệnh. Anh cảnh sát đừng trách thẳng, mấy đến đó thường chẳng còn đường lui, chẳng ai cũng sắp c.h.ế. t nên đánh cược một cuối ? Có điều cũng trường hợp lạ lắm, bệnh nặng ở đúng một tuần khỏi hẳn. Ít tiền mà kéo dài mạng sống, tin là đúng thôi."
Phó Dịch Vinh mà sởn gáy.
Một nơi tự xưng là "thần xã", tụng kinh cầu phúc thì còn tạm chấp nhận, nhưng bảo là thể chữa bệnh? Còn dùng cả Kinh Thi để chữa trị? Anh cảm thấy đúng chỗ nào đó.
Anh đột nhiên chớp lấy một điểm nghi vấn, hỏi:
"Nếu là nơi cầu an, thuê cả đống vệ sĩ cao lớn gì?"
Lý Thước khịt mũi một tiếng, như thể một câu hỏi quá ngây ngô:
"Trong Thần Xã đều là mấy ông bà tay yếu chân mềm, cả đời chỉ tụng kinh niệm chú. Mà thần xã thì tích góp ít tiền của , đề phòng ? Những tay vệ sĩ là thuê để bảo vệ đám thầy tụng, và cả… chuyện khác."
Hắn liếc mấy cảnh sát, tiếp:
"Thật , ai thần xã cũng khỏi bệnh. Có ở một đêm đóng ít nhất 500 tệ tiền nghỉ , bệnh nặng thì ở dài hạn. Rồi sẽ gia đình chịu nổi, sinh bất mãn, thậm chí gây chuyện. Lúc đó thì cần xử lý."
Nói tới đây, Lý Thước lộ vẻ mặt ngập ngừng.
Cố Ứng Châu nhạy bén bắt biểu cảm đó, giọng trầm xuống:
"Có gì thì cứ thẳng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!