Chương 172: (Vô Đề)

Chiều cao thì khỏi , chắc chỉ nhỉnh hơn 1m5 một tí, rõ ràng cố độn giày cao hết mức nhưng cứ như cà kheo, xiêu vẹo buồn .

Gương mặt thì...

Lục Thính An vốn kiểu công kích ngoại hình khác, nhưng cái mặt gã đúng nghĩa "khiêu khích con mắt đối diện". Một cặp mắt chuột dài ngoằng, cái mũi hếch như mũi heo, cái miệng chìa như tinh tinh. Nhìn nghiêng càng lộ rõ chỗ lõm, chỗ lồi, cứ như gom cả vườn thú về một mặt .

Mà khổ nỗi, nhưng gã chẳng hề tự phận, còn dám toả thứ "khí chất vượn " về phía Lục Thính An.

"Mỹ nhân , cô cũng mong ngóng đêm nay như đúng ? Thế thì chúng cần phí lời nữa nhỉ?"

Lục Thính An thấy buồn nôn, nhịn thốt lời:

"Mong cái đầu ông!"

Gã sững một chút, nhưng nổi giận. Trái còn phá lên :

"Có cá tính! thích!"

Gã lao ngay mà cứ cách một , từ xa săm soi từng đường nét Lục Thính An.

Gã từng gặp ai như , một khuôn mặt đến mức mỹ, ngay cả lớp trang điểm đậm cũng giấu ngũ quan sắc sảo như tạc bằng đá quý.

Cổ thanh mảnh, dáng như thiên nga. Một cái liếc mắt thôi cũng như đang truyền tín hiệu mời gọi.

Dáng thì quá nóng bỏng, vai rộng, n.g.ự. c gần như bằng phẳng, cao quá mức, khiến khí chất phần mạnh mẽ. mấy điểm đó càng khiến "cô " vẻ gì đó cao cấp hơn, giống kiểu mang gien vượt trội như đàn ông vẫn là đàn bà.

Gã bắt đầu mường tượng nếu như cô , thỏa mãn hết mực, thì đời gã coi như uổng phí.

Ánh mắt dừng nơi đôi chân dài giao của Lục Thính An, gã nuốt nước bọt đánh ực một cái, đôi mắt tràn đầy dâm tướng.

"Mỹ nhân, vợ ."

Giọng mang theo ngữ điệu như thể đang ban ơn.

"Quá khứ của cô, thể bỏ qua hết. Bên ngoài bảo cô là "sạch sẽ", nhưng tin. Cô thế , thể nào từng dòm ngó, chắc chắn từng ngủ với ai . , để bụng. Chỉ cần cô theo , trung thành tuyệt đối là ."

Lục Thính An chỉ lặng lẽ gã, ánh mắt lãnh đạm, thái độ rõ ràng: Cút.

Gã tưởng đang giá, giọng càng thêm trịnh trọng:

"Đừng kiểu đó. đang nghiêm túc đấy. Cô đây là nơi nào ? Là nơi mà cô còn tự do, quyền con , tôn nghiêm. Từ giờ trở , cô sống c.h.ế. t đều do quyết định. Khi chán cô , cô chỉ còn là công cụ đẻ con. Sau khi sinh con xong, cô chẳng còn giá trị gì. Còn đó thế nào… chắc cô cũng hiểu?"

Lục Thính An vẫn dửng dưng:

"Sau đó thì ?"

Gã phá lên khinh khỉnh, đáp ngay mà liếc từ xuống . Rồi chợt nhíu mày:

"Ơ, giọng của cô… giống đàn ông thế?"

Lục Thính An nhướng mày, lười giả bộ nữa:

"Bởi vì đúng là đàn ông."

Gã hình mất ba giây, phá lên như điên:

"Đùa ? từng thấy đàn ông nào mà kiểu ! Nếu cô là đàn ông thật, thì đám phụ nữ đời dọn hết ngoài đường cho !"

Thấy , thật thì chẳng ai tin, thế nên lừa cũng đừng trách đây độc mồm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!