Chương 143: (Vô Đề)

"Đây là mẹ của Phùng Tứ Nguyệt, đồng thời cũng là người mua chiếc vòng tay có mã hóa đơn 1689450."

Du Thất Nhân vừa đưa người vào phòng thẩm vấn, vừa giới thiệu với Cố Ứng Châu.

Người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo bông cũ dày, đã sờn màu theo năm tháng, nhưng trông vẫn gọn gàng sạch sẽ. Bà mang khí chất của một gia đình trung lưu ở Cảng Thàng không sang trọng, nhưng rất gọn gàng. Bà ngồi xuống ghế, hai tay đan chặt vào nhau đầy căng thẳng, đôi mắt đỏ hoe, bất an đến cực độ.

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hà đã mang chiếc vòng tay đến. Chiếc vòng đã được kiểm tra toàn bộ, xử lý tẩy rửa sạch sẽ. Bạch kim dưới ánh đèn sáng lấp lánh, ở giữa gắn một viên đá quý màu lam nhạt phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Vừa nhìn thấy chiếc vòng, người phụ nữ lập tức òa khóc, đổ sập lên bàn:

"Đây là của Tứ Nguyệt… con gái tôi! Con bé ở đâu rồi…?"

Du Thất Nhân vỗ nhẹ lên vai bà, đẩy chiếc vòng về phía trước:

"Dì à, phiền dì xác nhận lại lần nữa."

Người phụ nữ mắt đẫm lệ, run rẩy nhặt chiếc vòng lên, áp sát vào mắt quan sát từng chi tiết. Không biết bà thấy gì, mà sắc mặt lập tức tái nhợt rồi lảo đảo như muốn ngất đi.

Du Thất Nhân hốt hoảng đỡ lấy bà, bấm vào nhân trung để bà không ngất hẳn.

"Là của Tứ Nguyệt, đúng là của Tứ Nguyệt!" Bà nghẹn ngào gào lên, nắm lấy tóc mình, đau đớn tột cùng.

"Tôi không thể nhận nhầm. Bên trong viên đá quý trên vòng có một chấm đen rất nhỏ, hồi đó tôi phát hiện ra, cửa hàng giảm giá vì lỗi sản phẩm nên tôi mới đủ tiền mua. Nhà tôi không khá giả gì, từ nhỏ Tứ Nguyệt đã mặc lại đồ cũ của chị họ. Sau này con bé có công việc ổn định, tôi mới gom cả tháng lương để tặng nó cái vòng này. Con bé rất quý cái vòng, lúc nào cũng đeo… Cảnh sát, con gái tôi sao lại bị tìm thấy trong đường cống? Nó chưa từng làm điều gì xấu cả!

Tại sao lại là con tôi… trời ơi, nếu muốn lấy mạng thì lấy tôi đi!"

Du Thất Nhân siết chặt vai bà, sợ bà vì đau khổ mà gây ra chuyện.

Cố Ứng Châu nhíu mày, tay gõ gõ lên mặt bàn:

"Phùng Tứ Nguyệt mất tích bao lâu rồi?"

Người phụ nữ trả lời rất chính xác:

"Một năm tám tháng chín ngày. Chỗ làm của Tứ Nguyệt không xa nhà, ngồi xe chỉ hơn bốn mươi phút. Bình thường, cứ hai tuần là con bé về nhà một lần. Nhưng từ năm ngoái, ba tháng liền nó không về, cũng không gọi một cuộc điện thoại nào. Tôi thấy lạ, đến bệnh viện nơi nó làm để hỏi thì mới biết, hai tuần trước đó nó đã từ chức rồi."

"Bệnh viện?" Cố Ứng Châu lập tức chú ý đến chi tiết này, ánh mắt lóe lên nghi ngờ. "Cô ấy là bác sĩ à?"

Người phụ nữ lắc đầu lia lịa:

"Không, không! Nó chỉ là một hộ lý. Công việc rất bận, ngoài giờ còn nhận thêm việc chăm sóc tại nhà."

"Sau khi mất tích, bà có báo cảnh sát không?"

Người phụ nữ gật đầu, sắc mặt tiều tụy đến mức trông như già thêm mười tuổi chỉ sau vài phút:

"Sau khi biết con bé nghỉ việc, tôi lập tức báo án. Nhưng cảnh sát lúc đó nói vì nó chủ động nghỉ việc nên rất có thể là tự ý bỏ đi, còn hỏi có phải nó bỏ trốn theo ai không. Tôi quản con khá nghiêm, nhưng chưa bao giờ cấm cản chuyện yêu đương. Con tôi không thể vì chạy theo ai đó mà nghỉ việc biến mất! Cảnh sát, xin anh hãy nói cho tôi biết, con tôi… con tôi đã c.h.ế.

t thế nào?"

Cố Ứng Châu liếc nhìn Du Thất Nhân, người kia hiểu ý, đỡ người phụ nữ đứng dậy:

"Dì à, những chuyện tiếp theo cứ để cảnh sát chúng tôi xử lý. Chúng tôi sẽ dốc toàn lực, bắt được hung thủ trong thời gian ngắn nhất."

Nhắc đến hung thủ, người phụ nữ bỗng trở nên dữ dội, siết c.h.ặ. t t.a. y Du Thất Nhân:

"Nhất định phải bắt được hắn! Tôi muốn hắn nợ m.á. u trả bằng máu!"

Du Thất Nhân bị siết đau, âm thầm dùng ngón tay cái ấn vào huyệt hổ khẩu khiến bà buông lỏng tay, rồi khéo léo rút tay mình ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!