Chương 136: (Vô Đề)

Lần đầu tiên trong đời, khi đối diện một thi thể, Lục Thính An lại thấy lòng mình rối như tơ vò.

Có thể là vì trong mơ, cậu từng hoá thân thành Tiểu Bảo từng bước một, tận mắt chứng kiến cậu bé ấy đi vào cái chết. Nên đến khi trông thấy t.h. i t.h. ể này, cậu mới có thể phản ứng như thế, quá mức chân thực, quá mức đau lòng.

Thậm chí, cậu bắt đầu tự hoài nghi: liệu hành động phản kháng của mình trong mộng có thể nào… đã tác động đến kết cục của Tiểu Bảo ở hiện thực?

Nhưng cho dù có, cậu cũng chẳng thể bù đắp nổi gì cả.

Tâm trạng càng thêm nặng nề, Lục Thính An càng thêm chán ghét chính bản thân mình, chán ghét cái gọi là "năng lực" đó.

Nếu việc "bóng đè" thật sự khiến cậu nhập vào cơ thể Tiểu Bảo, vậy thì nó đã làm rất tốt, khiến cậu tận mắt chứng kiến cảm giác bất lực tột cùng, nhận ra thế nào là "có lòng mà không có sức".

Dù có khả năng giúp phá án nhanh hơn, thì cũng không thể thay đổi kết cục.

Cậu không thể cứu được bất kỳ ai.

Cố Ứng Châu nhận ra điều đó trước tất cả. Anh bước đến, nhẹ nhàng nâng cằm Lục Thính An lên, ánh mắt lập tức chìm vào một mảnh xót xa.

Lông mày khẽ cau lại, bàn tay to nhẹ nhàng che lên đôi mắt cậu:

"Không muốn nhìn thì đừng cố nhìn."

Từ trước đến nay, Cố Ứng Châu vẫn cho rằng Lục Thính An là kiểu người có gan lớn, tâm lý vững, không giống mấy tân binh mới vào ngành, lần đầu thấy t.h. i t.h. ể là phát run, là nôn mửa. Chính vì vậy, cậu là người cực kỳ phù hợp với tổ Trọng Án bởi cậu không để cảm xúc lấn át phán đoán.

Nhưng bây giờ, anh buộc phải thay đổi suy nghĩ.

Lục Thính An không phải không sợ, chỉ là cậu chọn cách lặng lẽ tiêu hóa hết trong lòng cả nỗi sợ lẫn sự kính trọng với sinh mạng.

Bàn tay của Cố Ứng Châu rất lớn, che lên mắt, đồng thời cũng che đi nửa khuôn mặt Lục Thính An. Cảm nhận được da tay anh khô ráo, ấm áp áp lên má, Lục Thính An hơi run lông mi, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Trước mắt cậu bỗng tối đen, nhưng chẳng hiểu sao, lại cảm thấy bình yên. Như thể ở khoảnh khắc tĩnh lặng này, có một dòng cảm xúc mơ hồ tên là "dựa dẫm" đang âm thầm nảy nở.

Cậu không có tâm trạng truy cứu vì sao lại thế.

Một lúc sau, Lục Thính An mở mắt, khẽ kéo tay Cố Ứng Châu ra, thả xuống.

"Tôi không sao." Giọng cậu khàn khàn nhưng rất rõ ràng.

Rồi xoay đầu nhìn về phía trên núi, trong ánh mắt đã có thêm vài phần kiên quyết:

"Sếp Cố, chúng ta đi tiếp đi."

Cậu cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo mình, vận mệnh đang thì thầm điều gì đó, rằng bí mật cậu tìm kiếm… nằm ở phía trước.

Nhưng cậu mới chỉ bước một chân lên, thì tay đã bị giữ lại.

Bàn tay to của Cố Ứng Châu nắm chặt lấy nửa bàn tay cậu, truyền tới một luồng nhiệt rất ổn định, rất kiên định.

Lục Thính An quay lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn ôn hoà nhưng bất đắc dĩ của đối phương.

"Không thể lên bây giờ." Giọng anh trầm thấp, lạnh mà vững vàng. "Trên núi chưa rõ còn bao nhiêu nguy hiểm. Tôi không thể để cậu đi một mình."

Lục Thính An theo bản năng hỏi: "Vậy… không phải anh sẽ đi với tôi sao?"

Cố Ứng Châu bật cười trong mắt, một ánh cười rất nhạt, nhưng không giấu được chút ấm áp.

Anh nhận ra, Lục Thính An ngày càng quen thuộc với sự hiện diện của mình. Mà thói quen mới là thứ đáng sợ nhất, dù bên cạnh còn có người khác, Lục Thính An vẫn chỉ hướng về anh trước tiên.

Nhưng anh không thể rời đi lúc này:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!