Huyện Thanh Hà, nằm sát cạnh Cảng Thành, đúng là một nơi "có danh mà không có thực". Ngoài cái tên "huyện thành" ra thì cơ sở hạ tầng gần như bỏ hoang. Đường sá lồi lõm, xe vừa chạy được mấy mét đã rơi tõm vào ổ gà.
Toàn bộ huyện nhỏ đến nực cười, thậm chí còn không lớn bằng một khu biệt thự ở trung tâm thành phố.
Cũng chính vì quy mô quá nhỏ, nên việc truy hỏi tung tích bốn học sinh trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Tổ trọng án lần ra được dấu vết ở một quán ăn nhà dân. Chủ quán là một người đàn ông mập mạp, mặt mày phúc hậu, thoạt nhìn như bản sao sống của Phật Di Lặc. Vừa thấy cảnh sát vào cửa, phản ứng đầu tiên của ông ta là tái mặt, lập tức đảo mắt về phía bếp như sợ bị kiểm tra vệ sinh an toàn thực phẩm.
Đến khi biết họ chỉ đến để hỏi chuyện mấy đứa học sinh, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, nét mặt trở nên dễ chịu hơn hẳn.
"Gặp rồi, gặp rồi! Hai nam hai nữ, học sinh hết cả, đúng không?" Ông ta đắc ý kể lại, "Bọn nó trắng trẻo sạch sẽ, nhìn là biết dân thành phố. Đạp ba cái xe đạp tới, nói là đường núi dốc quá đạp không nổi, gửi xe lại tạm vài tiếng. Tôi hỏi đi đâu, không ngờ mấy đứa nhỏ gan to thật, bảo là muốn lên Núi Quỷ!"
Vợ ông không biết đã đi ra từ lúc nào, nghe thấy vậy thì tiếp lời:
"Núi đó cách đây hai ba cây số thôi, qua khỏi huyện là thấy. Hồi xưa là khu mỏ khai thác, nhưng từng xảy ra sự cố lớn, c.h.ế. t người rất nhiều. Sau đó còn có chuyện ma quỷ liên tiếp. Có người không tin, mở viện dưỡng lão ở đó, rồi cũng bị "nghiệp quật", c.h.ế. t bao nhiêu ông bà cụ."
"Bọn nhỏ đó không nói rõ đi làm gì, chúng tôi can cũng không được. Chỉ có thể để chúng đi. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy xuống lấy xe… Các anh… có phải xảy ra chuyện rồi không?"
Hồ Trấn cau mày nhìn hai vợ chồng, cố tìm sơ hở trong nét mặt chân chất kia:
"Nếu cả đêm không thấy bọn họ quay lại, vì sao không báo cảnh sát?"
Hai người bị chặn họng, hấp tấp phân bua:
"Cảnh sát à, chuyện nhỏ vậy mà báo cảnh sát thì lỡ đâu tụi nhỏ chỉ là chơi hơi lâu, về trễ thì sao? Hơn nữa… tụi nó gửi xe, mỗi giờ trả tiền. Chúng tôi làm ăn buôn bán nhỏ, chỉ mong tránh bị lỗ thôi…"
Hồ Trấn liếc xéo hai vợ chồng, khó chịu ra mặt.
Nếu như mấy đứa học sinh kia thật sự gặp chuyện, thì bọn họ vì ba cái xe đạp với ít tiền giữ xe mà không báo tin có khác nào đồng phạm.
Tổ án lập tức đi kiểm tra khu sau nhà: ba chiếc xe đạp vẫn nguyên vẹn nằm dưới mái che, không có dấu hiệu xáo trộn. Kho hàng và các phòng phụ cũng không phát hiện gì bất thường. Tạm thời loại bỏ nghi ngờ về việc giam giữ.
Rời đi chưa bao lâu, hai vợ chồng nhà chủ đã lập tức đóng sập cửa lại. Vợ kéo chồng ra phía sau bếp, lo lắng hỏi nhỏ:
"Tổ Trọng án mà cũng mò tới rồi? Chẳng phải chỉ là vụ mất tích thôi sao?!"
Chồng cô ta mặt tái nhợt, nếp nhăn khóe mắt càng sâu hơn:
"Tôi đã nói là kiểu gì cũng lộ! Vừa trói bốn đứa nhỏ thì sở cảnh sát còn chưa biết gì. Không ngờ mấy ông bố bà mẹ đó có quan hệ lớn thật, mời được cả tổ trọng án tới!"
"Giờ tính sao? Trên núi mà có chuyện, chắc chắn sẽ lôi tụi mình vào!"
Ông ta im lặng, rồi khom người lục trong bệ bếp. Một lúc sau, rút ra hai mảnh râu giả và chiếc mũ nỉ đen.
"Cô ở lại trông tiệm. Tôi đi báo cho người kia."
Vợ ông ta lo lắng nhìn theo:
"Nhớ cẩn thận, nghe nói tổ này mới có thêm người tên Lục Thính An, lợi hại lắm."
Người chồng bật cười khẩy:
"Chẳng qua là nhân vật được gia đình nhà giàu dựng lên thôi, có thể giỏi cỡ nào?"
Nói xong, hắn đội mũ, kéo vành thấp xuống, bước nhanh ra khỏi quán, đảo mắt nhìn quanh con hẻm một vòng rồi lặng lẽ rẽ sang hướng ngược lại với hướng tổ trọng án vừa đi.
Ở chân núi, một tiếng gọi vang lên:
"Lão đại! Ở đây có dấu chân!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!