Chương 6: (Vô Đề)

Sao anh không ăn? Tô Cùng ăn một hồi, phát hiện Lâm Phùng ngoại trừ gắp đồ ăn cho mình thì không động đũa.

Tôi ăn liền.

Lâm Phùng hoàn toàn không đói bụng, qua loa gắp một cái, giả bộ lơ đãng hỏi,

"Cha mẹ cậu không ở cùng cậu sao?"

Tô Cùng ánh mắt trong suốt, duỗi ra một ngón tay chỉ chỉ trần nhà, nhẹ giọng nói:

"Bọn họ ở lên trời rồi."

Bởi vì Đại thần nghèo bây giờ đúng là ở trên thiên đình không sai.

Vật nhỏ này, là cô nhi à... Lâm Phùng nhất thời không thể thở nổi. (Tui mới là không thở nổi nè anh... là cười tới không thở nổi... tội anh công:]])

Tô Cùng ngốc nở nụ cười, như học sinh tiểu học thổi phồng cha mẹ mình, đầy sùng bái nói:

"Ba mẹ tôi trước đây rất lợi hại."

Đại thần nghèo mấy ngày có thể làm cho một tỉ phú phá sản, cho nên hiện tại dễ dàng ra tay!

Nguyên lai là cha mẹ đều mất dẫn đến gia cảnh sa sút... Lâm Phùng hoàn toàn hiểu sai ý, tâm tình trầm trọng để đũa xuống, lẳng lặng nhìn gương mặt tinh xảo tuấn tú của Tô Cùng.

Chẳng trách, người đáng yêu như vậy cư nhiên lại lưu lạc tới mức độ này, Lâm đại tổng giám đốc lòng chua xót mà nghĩ.

Anh làm sao vậy?

Tô Cùng cẩn thận nhìn hắn.

Lâm Phùng lắc đầu một cái, âm thanh ôn nhu đến bắn ra nước:

"Không có chuyện gì, cậu ăn nhiều một chút."

Cơm nước xong, Tô Cùng đem thức ăn ngoài hộp cơm thu thập bỏ vào trong túi, đưa Lâm Phùng xuống lầu tiện đường vứt rác.

Tô Cùng đi ở phía trước, Lâm Phùng hai tay cắm ở trong túi quần, chậm rãi theo ở phía sau, trong lòng suy nghĩ.

"Rác không vứt không được," Tô Cùng nghiêng đầu đi cùng Lâm Phùng nói chuyện, khóe môi thoạt nhìn rất mềm mại, ngẩng đầu,

"Nhà cũ nên gián chuột cái gì cũng có."

Lâm Phùng đau lòng nhìn hắn:...

"Có một lần tôi ngủ nửa mê nửa tỉnh, một con chuột từ trên mặt tôi chạy tới phóng nước tiểu." Tô Cùng phảng phất như đang giảng chuyện cười,

"Làm hại tôi hơn nửa đêm nhảy dựng lên đi rửa mặt, rửa xong cũng lên tinh thần, kết quả một đêm không ngủ, ha ha ha." 3

Lâm Phùng một trận mê muội, yên lặng siết chặt tay vịn cầu thang... 2

Tô Cùng tự nhiên cười xong, mắt to chớp chớp, thấp thỏm bất an nhìn về phía Lâm Phùng:

"Sao anh không cười? Không buồn cười sao?" 2

Đến tột cùng buồn cười chỗ nào chứ!

Lâm Phùng điều động da thịt cứng ngắc, cười khan hai tiếng, hỏi:

"Cậu không cân nhắc chuyển sang chỗ khác ở sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!