Đêm đó, Trương Cẩn Ngôn bị lòng đố kị ngập trời của Trương Dư Xuyên dằn vặt đến trời lờ mờ sáng mới ngủ thiếp đi.
Nói là ngủ thiếp đi, không bằng nói là bị làm hôn mê...
Khốc liệt đến không cách nào dùng lời nói miêu tả.
Vì vậy Trương Cẩn Ngôn ngày thứ hai tỉnh lại, đã là buổi trưa.
Hắn lắc đầu, mơ mơ màng màng lấy cánh tay chống đỡ lấy nửa người trên ngồi dậy, cứ như vậy hơi động, eo nhất thời đau nhức như bị tàu hỏa ép qua!
Tê —— Trương Cẩn Ngôn thân thể cứng đờ, không dám động.
Em tỉnh rồi. Một đôi tay từ phía sau vòng qua ôm tới, tiếp theo chính là cái ôm ấm áp cùng một nụ hôn rơi vào trên lỗ tai, âm thanh thanh lãnh của Trương Dư Xuyên từ bên tai truyền đến.
Ừm... Nhớ tới đêm hôm qua điên cuồng, Trương Cẩn Ngôn hai gò má nóng lên, không dám quay đầu lại nhìn hắn, một thoại hoa thoại nói,
"Anh chừng nào thì tỉnh?"
Trương Dư Xuyên lấy môi chà xát cổ của hắn, âm thanh có một chút uể oải, mà càng nhiều hơn chính là ôn nhu:
"Anh một đêm không ngủ."
Bị tươi sống làm vựng Trương Cẩn Ngôn:...
Đây là cái nghịch thiên thể lực a!
"Anh luôn luôn đọc giấc mộng của em," Trương Dư Xuyên nắm cằm của hắn làm cho hắn đem mặt hướng về mình, ngón tay ở trên mặt êm ái lướt qua, tròng mắt đen kịt nổi lên ý cười sâu sắc, Em mơ thấy anh.
Trương Cẩn Ngôn nỗ lực nhớ lại một chút, thế nhưng mộng cảnh rời ra phá nát, chỉ có thể mơ hồ nhớ tới mấy cái đoản ngắn nhỏ, mà quả thật là mơ thấy Trương Dư Xuyên.
"Không nhớ rõ cũng không sao, anh chỉ là muốn nói cho em, mỗi lần anh ở trong mộng của em xuất hiện," Trương Dư Xuyên đầu ngón tay đụng đụng khóe miệng Trương Cẩn Ngôn, Em đều sẽ cười...
A. Trương Cẩn Ngôn sắc mặt nhàn nhạt, tâm lý lại ngọt đến lung ta lung tung.
Cảm giác tình yêu không thể tốt hơn nữa!
Trương Dư Xuyên lông mày nhẹ nhàng giương lên, bù đắp hạ nửa câu:
"Cười đến ngụm nước bọt đều chảy ra."
Trương Cẩn Ngôn mặt tối sầm:...
Lão công anh như vậy rất dễ dàng mất em.
Trương Dư Xuyên cười nhẹ, đứng lên nói:
"Anh đem bữa sáng qua đây."
Vì vậy sau một phút, Trương Dư Xuyên bưng một cái khay tiến vào, đem đồ ăn đặt ở trên tủ đầu giường, cháo thịt bò mùi thơm nức mũi cùng mấy đĩa đồ ăn tinh xảo, còn có một ly nước ép trái cây tươi.
Anh ăn rồi, Trương Dư Xuyên nói, nhẹ nhàng đẩy tới Trương Cẩn Ngôn, giành trước cầm ở trong tay múc một muỗng cháo thổi thổi nói, Anh đút em ăn.
Trương Cẩn Ngôn ngoan ngoãn há mồm ăn một miếng cháo, gạo trong miệng nghiền nhuyễn, bụng đói cồn cào.
Hợp khẩu vị không?
Trương Dư Xuyên liền gắp đồ ăn sáng đút cho Trương Cẩn Ngôn,
"Không thích thì nói ngày mai thay người làm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!