Khóc đi, Trương Dư Xuyên nâng mặt Trương Cẩn Ngôn bị nước mắt ngâm đến ướt nhẹp, từ cái trán chậm rãi hôn, động tác mềm nhẹ như một mảnh lông chim tung bay,
"Ở trước mặt anh, em không cần tiếp tục ngột ngạt tâm tình của mình."
Trương Cẩn Ngôn trầm ổn từ tủ đầu giường lấy hộp khăn giấy, rút ra hai tấm, lau nước mắt và nước mũi.
Chuyện này toàn bộ đều vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn, làm cho hắn vừa chấn động, vừa cảm động, khoang ngực như là bị cái gì chua xót dâng lên, cuồn cuộn không ngừng biến thành nước mắt tràn mi.
Trương Dư Xuyên ngón tay chạm qua khóe miệng Trương Cẩn Ngôn, hướng lên trên gạt gạt nói:
"Anh thích em cười, sau này không cần nghiêm mặt lại."
A... Trương Cẩn Ngôn thật vất vả bình tĩnh lại, khịt khịt mũi, ánh mắt có chút ngốc.
Nhưng em cảm thấy bộ dáng băng lãnh cấm dục càng đẹp mắt! Băng sơn mỹ nhân!
Em ra sao cũng đẹp. Trương Dư Xuyên giơ tay bóp bóp chóp mũi hắn.
Bởi vì...
Anh đã vì em thần hồn điên đảo.
Tiếng tim đập so với bình thường còn lạnh hơn mấy phần, lại nóng đến lỗ tai Trương Cẩn Ngôn toàn bộ đỏ lên.
Mắt Trương Dư Xuyên cong lên, lại cười nói:
"Sau này không nói ra được thì để ở trong lòng nói."
Được. Trương Cẩn Ngôn làm cái hít sâu, như là ngày đầu tiên nhận thức Trương Dư Xuyên, cẩn thận vuốt ve mặt của hắn, tinh tế nhìn,
"... Cho nên nói, kỳ thực lúc mười một tuổi em đã gặp anh."
Trương Dư Xuyên gật gật đầu: Không sai.
"Em hiện tại hai mươi ba." Trương Cẩn Ngôn bóp lấy mặt Trương Dư Xuyên chất vấn,
"Vậy nhiều năm như vậy anh đã làm gì?"
Độc thân nhiều năm như vậy hại em ăn hơn cả tấn thức ăn cho cẩu độc thân anh biết không! Hả?
Trương Dư Xuyên nắm lấy tay Trương Cẩn Ngôn, thở dài nói:
"Lúc đó thân thể này vẫn rất hư nhược, anh nuôi một quãng thời gian rất dài, sau khi xuất viện liền đi tìm em, thế nhưng... em không ở đó."
Trong ký ức tiểu nam hài đã từng ôm mình về đến nhà lấy tiền, cho nên Trương Dư Xuyên còn nhớ nơi đó.
Đó là một khu dân cư cũ kỹ, hành lang tường trắng vẽ đầy hình, mà trên cửa nhà Trương Cẩn Ngôn là sơn đỏ chói mắt.
——
"Thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa!"
——
"Nợ tiền không trả toàn gia chết hết!"
Mà trong nhà không có ai.
"Anh nghe người khác nói các ngươi vì trốn nợ dọn nhà, sau đó anh liền đến rất nhiều lần, mãi đến tận nhà có người khác ở, anh vẫn cứ đến xem, còn có chỗ anh gặp em ở cái hẻm nhỏ, thế nhưng..." Trương Dư Xuyên bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!