Chương 43: (Vô Đề)

Trương Cẩn Ngôn cảm xúc mênh mông mang theo quà cho tiểu Tuyết Đoàn, tiến vào nhà Trương Dư Xuyên.

Nơi ở hơn 300 thước vuông, trang trí tuy rằng theo phong cách giản lược phù hợp với Trương Dư Xuyên, nhưng vẫn không che giấu nổi khí tức tao nhã xa hoa, Trương Cẩn Ngôn nhìn chung quanh một vòng, thần sắc tuy rằng vô cùng lạnh nhạt, thoạt nhìn căn bản không để ý, trong lòng lại không nhịn được nghĩ đến nhà của mình chỉ một phòng ngủ một phòng khách cùng giường sô pha.

Giường sô pha mua khi siêu thị khuyến mãi giá rẻ, tự mình dùng kỹ năng bơi bút khoanh tròn những chỗ trọng điểm tỷ như nước giặt quần áo, giấy ăn, tất ngắn, định cuối tuần thừa dịp giảm giá đi mua, cũng không biết có bị Trương Dư Xuyên nhìn thấy hay không.

Phòng khách hồi sáng còn lưu lại vị thịt xông khói, không biết Trương Dư Xuyên có ngửi thấy hay không.

Hơn nữa mấy ngày trước đèn còn bị hỏng, chủ nhà lười kiểm tra, vẫn không có ai sửa.

Sách... Thực sự là khắp nơi đều lộ ra vẻ nghèo túng.

Thân ở trong căn nhà sang trọng của Trương Dư Xuyên, Trương Cẩn Ngôn không khỏi hơi xúc động.

Bất quá may là, bây giờ lương hơn lúc trước gấp mười lần, suy nghĩ kỹ một chút quả thực như nằm mơ, sau này có thể cho em gái trải qua cuộc sống tốt hơn...

Trương Cẩn Ngôn trong lòng một trận cảm xúc ấm áp chảy qua, vừa nhấc mắt, tầm mắt cùng ánh mắt nguội lạnh như nước của Trương Dư Xuyên chính chính tụ hợp cùng nhau.

"... Cậu ôm một cái xem." Sau chốc lát yên tĩnh, Trương Dư Xuyên đem tiểu Tuyết Đoàn trong lồng ngực đưa cho Trương Cẩn Ngôn.

Trương Cẩn Ngôn tiểu tâm dực dực tiếp nhận, con mèo nhỏ trong tay mềm mại như không xương, lông mèo như có như không mà ma sát ngón tay, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, như một nắm tuyết ấm áp xoã tung.

Tiểu Tuyết Đoàn.

Trương Cẩn Ngôn kêu một tiếng, giọng điệu ôn nhu đến có thể nổi trên mặt nước.

Trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch!

Tiểu Tuyết Đoàn kêu hai tiếng, duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn liếm lên mu bàn tay của Trương Cẩn Ngôn.

A, tiểu Tuyết Đoàn, con đây là đang đùa với lửa!

Trương Cẩn Ngôn miêu nô bị kích toàn diện, khóe miệng kìm lòng không đặng ngẩng đầu lên, hôn lên trán tiểu Tuyết Đoàn một cái, không để ý hình tượng đem má kề sát thân thể tiểu Tuyết Đoàn cuồng cọ mấy lần!

Nha gào gào gào gào thật sự là thoải mái ~!

Ta muốn biến thái!

Cậu rất thích nó. Trương Dư Xuyên chấm dứt bàn luận.

Khụ, hoàn hảo. Trương Cẩn Ngôn che miệng ho nhẹ hai tiếng che giấu ý cười, đem tiểu Tuyết Đoàn để xuống đất, sau đó đem đồ mang cho tiểu Tuyết Đoàn ra, có bánh bích quy hình cá nhỏ, đồ hộp cá ngừ california cho mèo, một cái bàn chân mèo phát sáng, còn có một cái tượng con mèo nhỏ mắt xanh, rất giống tiểu Tuyết Đoàn, chỉ là so với tiểu Tuyết Đoàn nhỏ một vòng.

Tiểu Tuyết Đoàn ngoan, nhanh cùng ba ba nói cảm ơn ~ thu ~

Tiểu Tuyết Đoàn khéo léo kêu một tiếng, ăn một khối bánh bích quy, sau đó tràn đầy phấn khởi mà cắn con mèo nhỏ, linh xảo nhảy tới trong phòng khách cực lớn bắt đầu chơi.

Nó mới vừa nhảy tới, bên trong giá trèo của mèo liền chui ra một con mèo giống như nó màu lông trắng tuyết, hai con mắt xanh thẳm, mèo lớn lười biếng hướng về phía Trương Dư Xuyên kêu một tiếng, ngoẹo cổ quan sát Trương Cẩn Ngôn.

Trương Cẩn Ngôn ngẩn ra, rất nhanh liền nhận ra được:

"Đây không phải là mèo của Lâm tổng sao?"

Đây là một con mèo rất dễ khiến người thích, lúc đó là Trương Cẩn Ngôn liên lạc tìm những con mèo bị bỏ rơi, Lâm Phùng chọn xong mèo, cũng là Trương Cẩn Ngôn thay hắn mua.

Tuy rằng Trương Cẩn Ngôn cũng rất muốn nuôi, bất quá trong nhà thật sự là không có điều kiện nuôi mèo, cho nên ngày đó hắn trên đường đưa mèo đi, đùa một hồi thành nghiện, lưu luyến mà đem mèo đưa đến nhà Tô Cùng.

Sau đó còn nghe nói Lâm Phùng gọi con mèo này là phú quý.

Thực sự là rất khó nghe biết không...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!