Trương Dư Xuyên từ phòng lớn đi về phía cầu thang lầu hai thì đứng lại, chỉ chỗ mới vừa đi qua, mặt đất còn có chút ẩm ướt, cau mày nói:
"Ướt như thế sẽ bị trượt, sao một cái nhắc nhở cũng không có?"
Giám đốc phụ trách phương diện này sợ hết hồn, há miệng muốn nói chuyện, mọi người lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó, một bóng người từ lầu hai gào thét lăn xuống!
Người này dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai lăn xuống mười mấy bậc thang, mặt hướng xuống đất, nằm nhoài hình chữ đại, bất động...
Phi thường khốc liệt.
Phảng phất là đang dùng tính mạng chứng minh sàn nhà mới vừa lau xong rất trơn.
Giám đốc bị tình cảnh này làm sợ đến mắt tối sầm té xỉu tại chỗ!
Nhưng mà căn bản không có người để ý đến hắn...
Tất cả mọi người dồn dập vọt tới vị khách xui xẻo kia, muốn đem người đỡ dậy, Trương Cẩn Ngôn còn lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi 120, chỉ có Trương Dư Xuyên bình tĩnh đến kỳ quái, không có răn dạy giám đốc, cũng không qua kiểm tra tình huống, chỉ là tỉnh táo đứng tại chỗ nhìn.
Lúc này, kẻ xui xẻo mới vừa một hơi lăn mười mấy bậc thang đột nhiên đứng dậy, thân thể hoạt động như thường, hai mắt lấp lánh hữu thần, hoàn toàn không giống như bị thương.
Vì vậy giám đốc té xỉu trên đất cũng cùng thanh tỉnh, tự lực cánh sinh lẻ loi từ dưới đất bò dậy.
Toàn bộ quá trình không có ai phát hiện hắn té xỉu... (haha... tội..) 1
Vị khách xui xẻo nhìn mọi người đứng quanh mình biểu tình kinh khủng, tiểu tâm dực dực hỏi một câu:
"Các người có chuyện gì sao?"
Trương Cẩn Ngôn:...
Câu này không phải là tới lượt chúng tôi hỏi cậu sao?
Giám đốc lập tức xông tới xin lỗi, trên eo như gắn lò xo điên cuồng nghiêng mình.
"Không có gì không có gì, ngược lại cũng không bị thương." Kẻ xui xẻo chỉ chỉ balo leo núi phía sau mình, lộ ra một nụ cười xán lạn, ngược lại an ủi giám đốc gần như sắp khóc lên, Có thứ đỡ rồi.
Giám đốc nhất thời cảm động đến mức biểu tình như muốn gả cho hắn.
Vừa nãy tình huống khẩn cấp, so với tướng mạo xui xẻo này, tất cả mọi người tương đối lo lắng sự sống chết của hắn, thế nhưng sau khi bầu không khí thanh tĩnh lại, hắn đột nhiên nở nụ cười như thế, trong nháy mắt đem tất cả chú ý của mọi người chuyển đến trên mặt của hắn.
Kẻ xui xẻo là thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, một bộ thần sắc tính trẻ con, con mắt to mà hữu thần, gương mặt nhỏ hơn nữa ngũ quan tinh xảo, cười lộ ra hàm răng trắng lực hòa hợp cực mạnh, thêm vào hai xoáy lê hai bên má, manh đến làm nguời ta mất máu.
Trương Cẩn Ngôn mất hứng nhìn hắn:...
Sách, khuôn mặt này, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn.
Vì để cho đám người vây quanh mình yên tâm, kẻ xui xẻo lần thứ hai giải thích:
"Kỳ thực tôi thường bị ngã cầu thang, thói quen." 2
Lăn cầu thang chuyện như vậy cũng có thể là thói quen sao!? Mọi người nhất thời không biết có cái gì tốt, đành khà khà cười gượng.
Trương Dư Xuyên đứng xa vài bước, nhìn chằm chằm nam sinh, băng sơn trên mặt nổi lên một tia nghi hoặc và hiếu kỳ.
Trương Cẩn Ngôn hừ lạnh một tiếng...
U, thì ra là một đóa tiểu bạch liên kiên cường.
Kẻ xui xẻo lễ phép gật đầu, nhặt balo leo núi bên chân, cất bước đi đến cửa chính khách sạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!