Chương 39: (Vô Đề)

Mặc dù có điểm kỳ quái, nhưng Trương Cẩn Ngôn cũng không phí lời, từ trong tay em gái tiếp nhận con mèo nhỏ, ôm vào trong ngực chạy về hướng bãi đậu xe.

Thân thể nhỏ trong lòng mềm mại vô hại, nhẹ mảnh như lông chim.

Buổi tối xe ít người ít, Trương Dư Xuyên lái xe nhanh, chưa tới ba mươi phút bọn họ đã tới bệnh viện thú y.

Trương Cẩn Ngôn đem con mèo nhỏ đi kiểm tra, kết luận là tuy rằng vết thương rất sâu nhưng nội tạng không bị hao tổn, lập tức tiến hành cầm máu và khâu lại, sau khi đóng tiền con mèo nhỏ lập tức được đưa vào phòng giải phẫu.

Nhìn cửa phòng giải phẫu đóng lại, Trương Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ, áy náy nhìn Trương Dư Xuyên nói:

"Trương tổng, anh lái xe về trước đi, chúng tôi một lát ngồi taxi về nhà."

Trương Dư Xuyên lắc đầu, ngồi xuống ghế ngoài phòng giải phẫu, như tòa băng sơn hòa tan giữa hè, khóe mắt đuôi lông mày đều mềm mại rất nhiều so với lúc thường: Tôi đợi cùng cậu.

Thế nhưng... Trương Cẩn Ngôn nỗ lực từ chối.

Không có thế nhưng. Trương Dư Xuyên đánh gãy, giọng điệu ôn hòa mà kiên định,

"Ngày mai được nghỉ, về nhà chậm một chút cũng không sao, để tôi đợi cùng cậu."

A... Tuy rằng không đúng lắm, Trương Cẩn Ngôn vẫn cảm giác tim bị một lực nào đó đánh trúng một cái.

Lan đến gần đầu quả tim, nhợt nhạt run lên.

Trương Cẩn Ngôn lắc lắc đầu, dứt bỏ ý nghĩ không đúng lúc, tay ở trong túi quần lục lọi một phen móc ví ra, hỏi Trương Dư Xuyên,

"Trương tổng, tiền giải phẫu vừa nãy là anh trả phải không?"

Trương Dư Xuyên mi tâm hơi nhíu lại: Tính cho tôi.

Kia sao được... Trương Cẩn Ngôn thần sắc hơi quẫn bách,

"Hôm nay đã làm phiền anh."

Trương Dư Xuyên dùng giọng điệu bất dung chất vấn chậm rãi nói:

"Mèo là tôi phát hiện đầu tiên, mèo của tôi, dĩ nhiên do tôi phụ trách."

... Tim Trương Cẩn Ngôn liên tiếp bị bạo kích, yên lặng thu hồi ví tiền, cứng đờ ngồi sát bên Trương Dư Xuyên, hai người gần như vậy, tựa hồ cũng nhiễm phải nhiệt độ thân thể đối phương.

Có ái tâm còn có trách nhiệm, Trương tổng ngày hôm nay hai mét tám!

Không không không, không bằng nói... Trương tổng ngày hôm nay hai mươi tám centimet! (tui cũng ko hiểu @@) 5

Hơn nữa cách nói này phi thường phù hợp...

Trương Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm đèn tín hiệu trên cửa phòng giải phẫu, nâng cằm nghiêm túc oán thầm.

Trương Thận Hành đem đồng phục học sinh nhuốm máu cầm ở trong tay, ngồi sát bên anh trai.

Trương tổng anh có muốn thuận tiện phụ trách luôn trợ lý của anh không? Đừng nhìn mặt anh tôi không nói lời nào nhưng căn cứ hiểu biết của tôi với anh ấy tôi dám khẳng định anh ấy đã bị anh soái đến không đóng được chân!

Biết con mèo nhỏ thương thế không nghiêm trọng, hai anh em đều buông lỏng rất nhiều, hai tư duy nhàm chán nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, thiên mã hành không mà suy nghĩ miên man giết thời gian.

Tuần trước mua máy đánh trứng chạy bằng điện sao vẫn chưa tới, ngày hôm trước mua gậy đấm bóp chạy bằng điện cũng chưa tới, sao những thứ chạy bằng điện tốc độ lại kém nhiều như vậy... [Trương Cẩn Ngôn]

Thì ra anh của mình cùng Trương tổng ở chung với nhau đều cao lãnh như vậy, Trương tổng nhất định không biết anh của mình thật ra là tiểu thụ dục hỏa đốt người, hảo sốt ruột a thực sự là... [Trương Thận Hành]

Ma tiên năng lượng, ma pháp độ thiện cảm với Trương tổng tăng vọt! [Trương Cẩn Ngôn]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!