Chương 30: (Vô Đề)

"Chờ tôi xem xong chương này, chúng ta cùng đi ăn điểm tâm." Trương Dư Xuyên bộ dáng đương nhiên nói, giống như cùng Trương Cẩn Ngôn ăn điểm tâm là chuyện rất bình thường,

"Còn mấy tờ cuối cùng, rất nhanh."

Trương Cẩn Ngôn không nghĩ tới cớ gì từ chối, cũng không thể nói mình không ăn điểm tâm, vì vậy chỉ thành thật gật đầu, nói:

"Được rồi, Trương tổng."

Em gái anh, sau này trước khi ra cửa phải nhớ xem lịch.

Trương Dư Xuyên trừng hắn một cái, không nói, vừa nhìn sách một bên ghi chú.

Lúc hắn viết chữ tư thái rất dễ nhìn, sống lưng thẳng tắp, vai đoan chính, một tay cầm bút một tay áp giấy, ngón tay thon dài vững vàng, khớp xương khéo léo, da dẻ trơn bóng, hiển nhiên là một đôi tay quen sống trong nhung lụa, thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Viết viết, Trương Dư Xuyên đem tay áo sơ mi kéo kéo lên trên, lộ ra một đoạn nhỏ cánh tay.

Trương Cẩn Ngôn kìm lòng không đặng nhìn chằm chằm cánh tay Trương Dư Xuyên...

Oa nha, mình không có cách nào kháng cự cái hành động kéo tay áo đó.

Không sai, cánh tay cơ bắp đều đặn, đường nét xương cốt trôi chảy, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt, cùng với tay áo sơ mi cuốn lên... Trương Cẩn Ngôn tự bình chọn

"Nam nhân trong lúc lơ đãng toát ra gợi cảm" ghi tên đệ nhất.

Xếp hàng thứ hai chính là

"Lấy ngón tay lộ ra một điểm xương quai xanh"...

Xếp hạng thứ ba là

"Ngẩng đầu lên uống nước cổn động hầu kết"...

Sách, mình càng không nhịn được muốn nếm thử tư vị tình yêu.

Trương Cẩn Ngôn đang lúc suy nghĩ miên man, tay Trương Dư Xuyên đột nhiên dừng một chút. Lập tức, hắn ung dung thong thả đem khuy tay áo sơ mi mở ra, đem ống tay áo hai bên kéo lên một đoạn dài, lộ ra hơn nửa cánh tay, sau đó hắn lấy ngón tay kéo kéo cà vạt, đem cổ áo nới lỏng ra, lộ ra xương quai xanh mơ hồ, có vẻ như lơ đãng làm xong hai động tác này, Trương Dư Xuyên cầm lấy bình nước đặt trên bàn, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, hầu kết thượng, hạ, lăn, động... (anh thả thính à =]]) 3

Ngắn ngủi không tới một phút, Trương Cẩn Ngôn tàn nhẫn bị đâm chuẩn ba lần, ngồi tại chỗ muốn cầm mà không được!

Oa nha, cánh tay nhỏ, xương quai xanh, hầu kết.

Hảo muốn liếm một chút... cái não chết tiệt!

Tiểu băng sơn bị vọng tưởng trong đầu của mình dọa sợ hết hồn.

Chết tiệt, mình ngắm nam nhân mà nghĩ đến chuyện đen tối sao? Cư nhiên hết lần này tới lần khác bị nam thứ làm sản sinh ảo tưởng!

Mà Trương Dư Xuyên thì cái gì cũng không phát sinh tiếp tục cúi đầu viết chữ, không hề liếc mắt nhìn Trương Cẩn Ngôn một cái.

Dĩ nhiên, vốn là cái gì cũng không phát sinh...

Trương Cẩn Ngôn bị Trương Dư Xuyên quyến rũ làm cho tâm thần không yên, suýt nữa liền giống như hôm qua ngồi trong đình giữa hồ xem GV dã chiến...

Vì vậy hắn không dám nhìn Trương Dư Xuyên nữa, mà là mặt lạnh đưa ánh mắt ra ngoài mặt hồ, có vẻ như chuyên chú nhìn hoa sen, đồng thời ở trong lòng răn dạy chính mình:...

Trương Cẩn Ngôn, ngươi luôn luôn vẫn lấy tự chủ làm kiêu ngạo đi đâu rồi, hả?

Sau năm phút, Trương Dư Xuyên đứng dậy, khép lại sách cùng cuốn sổ, chậm rãi nói:

"Chúng ta đi thôi, chương 3: Xem xong rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!