Phim điện ảnh đang tiến hành chuẩn bị quay, nghe đâu nữ chính cùng nam thứ theo yêu cầu của Tiền đạo diễn bay đi đến vùng sông nước trải nghiệm cuộc sống trước, Lê Khải An lại không cần như thế, vì Tiền đạo diễn biết kiểu sinh hoạt này Lê Khải An đã trải nghiệm qua hai mươi năm, bây giờ không cần trải nghiệm nữa.
Mấy ngày trước Hà Uy nhận cho hắn một sự kiện lễ mừng công, địa điểm tại Lâm thị, một ngày là xong, vì vậy tối hôm đó Sở Dục vô cùng hiền lành đóng gói hành lý cho hắn, dụng cụ cá nhân, quần áo, sách, sạc pin, rau dưa lót bụng... So với mẹ còn chu đáo hơn.
"Áo ngủ cùng quần lót anh để ở chỗ này."
Sở Dục nhắc nhở,
"Ta sẽ không mang nhiều."
Anh cũng muốn đi? Lê Khải An ngồi ở bên bàn cơm uy chim liền cánh, đầu trái ăn táo tây, đầu phải ăn thịt bò hạt, phối hợp dinh dưỡng đặc biệt cân đối.
Sở Dục đóng valy cái rầm, sợ Lê Khải An đổi ý:
"Dĩ nhiên, một mình em đi xa nhà anh không yên lòng."
Lê Khải An âm thanh rất ôn nhu:
"Em chỉ đi một ngày mà thôi, bảo bối."
Sở Dục mặt đỏ ửng, đề tài trong nháy mắt đi chệch:
"Em kêu lại một tiếng."
Lê Khải An dở khóc dở cười: Bảo bối.
Thật là dễ nghe. Sở Dục thỏa mãn mà thở phào một cái, đi tới từ ghế tựa vòng ôm lấy Lê Khải An, cằm gác lên vai hắn, lo lắng nói,
"Anh gần đây tâm thần không yên, cảm thấy hình như có chuyện gì sắp xảy ra."
Lê Khải An mạn bất kinh tâm hướng trong miệng hắn nhét vào viên thịt bò, nói:
"Từ sau khi chúng ta bên nhau tâm thần anh lúc nào cũng không yên."
Sở Dục mặt buồn rười rượi:
"Đến em cũng nói như vậy."
Một người khác cũng nói như vậy là Thẩm Hành Vân...
Từ khi nói cho Sở Dục biết về kiếp nạn của Lê Khải An, Sở Dục cứ ba ngày là làm phiền Thẩm Hành Vân một lần, biểu thị mình đột nhiên có một loại dự cảm phi thường phi thường không tốt, cảm thấy Lê Khải An lập tức xảy ra chuyện, cầu phúc thần đại nhân lại đây che chở một chút blabla, nhưng mà cuối cùng đều là đánh rắm cũng không có một cái, làm hại Thẩm Hành Vân rất muốn đánh người.
Anh biết không, Lê Khải An trở tay ôm lấy Sở Dục, hôn một cái,
"Phương pháp trị liệu suy nghĩ lung tung tốt nhất chính là làm một lần."
"Em đừng ở trước mặt Bối Bối Tinh Tinh đùa giỡn lưu manh." Sở Dục một mặt ra vẻ đạo mạo,
"Chúng nó còn nhỏ, chú ý coi chừng bị ảnh hưởng."
... Chim liền cánh lập tức đặc biệt thông thái ngậm đồ ăn xoay qua chỗ khác, dùng cái mông đối diện hai người không biết xấu hổ, thậm chí còn phân biệt dùng cánh nhỏ bưng kín đầu chim.
Sở Dục đàng hoàng trịnh trọng:
"Hiện tại em có thể bắt đầu đùa giỡn lưu manh."
Lê Khải An không phụ sự mong đợi của mọi người mà đề nghị:
"Lấy hồng tuyến buộc chặt chơi một chút, thế nào Nguyệt lão tiên sinh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!