Chương 483: Thiên hạ vô song (Kết thúc)

Trong Hoàng thành dòng người tấp nập.

Nghệ Phong Dao vui vẻ dẫn đầu đi giữa đám đông, miệng không ngừng lẩm bẩm về các món ăn: "Thịt sấy chưng cách thủy, gà rừng nướng hạt dẻ, canh gà rừng nhân sâm, cá chép chua ngọt… Hừ, hôm nay nhất định phải ăn mừng một phen."

"Nghệ Phong Dao!"

Nghe tiếng gọi, Nghệ Phong Dao ngẩng đầu nhìn lên, ở tầng hai có hai cái cửa sổ nhỏ mở ra, Mục Trì đang ngồi trên bậu cửa sổ gọi xuống: "Sao ngươi vui vậy, chẳng lẽ các ngươi đã tìm thấy Vạn Quỷ Huyết Tinh rồi?"

Nghe thấy tiếng, những người khác trong phòng cũng lần lượt xuất hiện bên bậu cửa sổ.

Nghệ Phong Dao phấn khích vẫy tay chào họ rồi sau đó tránh sang một bên, cười tươi nói: "Các ngươi xem ai đây."

"Tèng téng teng~~" 

Dòng người tấp nập nhanh chóng tách ra, Khương Trúc bước ra.

Mục Trì lập tức đứng thẳng dậy,  trên mặt không giấu nổi niềm vui: "Trúc Tử!!!"

Mọi người trong phòng đều chen chúc bên cửa sổ nhìn xuống, khi nhìn thấy người bên dưới thì tất cả đều đồng loạt nở nụ cười.

"Ngươi…"

Khương Trúc còn chưa kịp chào hỏi họ thì từ xa đã có một người chạy đến, suýt làm nàng mất thăng bằng.

"Tiểu sư muội, muội thật sự đã trở về!"

Minh Huệ ôm chặt lấy nàng.

Khương Trúc bị người cao hơn mình một cái đầu ôm chặt, suýt không thở nổi: "Ngũ sư huynh, huynh sắp làm ta c.h.ế. t ngạt rồi."

Nhóm người Bạch Vi ở bên cạnh nghe thấy thì cười thành tiếng, lúc này Minh Huệ mới buông tay, ngượng ngùng gãi đầu.

Khương Trúc nhìn theo hướng mà Minh Huệ đến, thấy Nguyệt Hoa đang ôm Vạn Quân Kiếm đứng cách đó không xa.

Tà linh lực trên người nàng đã giảm đi rất nhiều, gần như không còn thấy nữa.

"Niệm…Nhất…"

Khương Trúc tiến lại gần nàng ta, nhưng nàng ta bỗng dưng khóc như một đứa trẻ, ôm chặt Vạn Quân Kiếm run rẩy không buông.

"Được rồi được rồi, đây là ngày đầu tiên ta trở về, không được khóc."

Khi Khương Trúc giúp nàng ta lau nước mắt, Ma Vương lười biếng thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Nguyệt Hoa rồi nói với vẻ không vui: "Lôi Thần, Nguyệt Hoa khóc mà ngươi cứ động đậy gì thế? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn khóc?"

"Ngươi hiểu cái gì, ta chỉ đang kích động thôi." Lôi Thần đáp.

"Hừ, ngươi dám hiện thân cho ta xem xem rốt cuộc là kích động hay khóc nhè không?"

"Vô vị."

"Ta nhất định phải xem!"

Ma Vương thoát khỏi Khương Trúc nhảy lên người Nguyệt Hoa, nhưng Vạn Quân Kiếm không cho nó chạm vào, "vù" một tiếng bay đi mất.

Một con hồ ly và một thanh kiếm đuổi nhau chạy khắp nơi.

Khương Trúc không quan tâm đến hai kẻ vừa gặp mặt đã đánh nhau kia, nàng kéo Nguyệt Hoa và đám người Bạch Vi đi vào trong lầu.

Trong căn phòng rộng lớn bày sẵn hai bàn đầy món ăn, không có chỗ nào còn trống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!