Chương 3: Ta quét rác ở đâu?

Khương Trúc đi phía sau Thiền Tâm, nàng không nhịn được mà liếc nhìn bốn phía xung quanh.

Tông môn này lớn đến mức phi lý, nếu so với các tông môn khác thì kiến trúc và trang trí của nó ít lòe loẹt hơn nhiều, nhưng lại có rất nhiều cây cối và lá rụng.

Không biết quét dọn sẽ mệt đến mức nào.

"Sư huynh, sau này ta quét rác ở đâu?" Cũng không thể để một mình nàng quét dọn hết được.

Thiền Tâm hơi giật mình, rồi vội vàng giải thích:

"Thân truyền của Vạn Phật Tông chúng ta giống với các tông môn khác, bình thường sẽ không quét dọn." Trừ khi bị phạt thôi.

Khương Trúc chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi.

"Thân truyền? Là ta à?"

Đột nhiên Thiền Tâm tỉnh ngộ, tiểu sư muội còn chưa biết tông bài màu vàng là đại biểu cho thân truyền.

Cho nên sau khi nghe Thiền Tâm giải thích hồi lâu thì cuối cùng Khương Trúc cũng biết rõ thân phận của mình.

Trong lòng nàng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.

Có phải là vận may của nàng quá nhiều rồi không.

Nếu Phong Thanh Tông không có đám xum xuê nịnh bợ vạn người mê tác oai tác quái, vậy nàng cũng coi như nhặt được một vị trí đệ tử nội môn rồi, bây giờ nàng đến Vạn Phật Tông, lại trở thành thân truyền.

Khương Trúc quyết định cảnh báo trước:

"Linh căn của ta rất kém."

Từ nhỏ Thiền Tâm đã là thiên tài tuyệt thế, trong mắt hắn hiện lên vẻ trìu mến, hắn gật mạnh đầu:

"Sư muội yên tâm, mấy vị sư huynh bọn ta đều sẽ cố gắng tu luyện."

Khương Trúc: …

Nàng nhấn mạnh thêm lần nữa:

"Thật sự là rất rất kém đó, ta phải tu luyện hơn mười năm mới có thể đến được Luyện Khí nhị giai, trời sinh không phải để tu luyện." Cho nên có thể nàng không đảm nhiệm được vị trí thân truyền, vẫn nên để nàng quét tước đi.

Thu Vũ Miên Miên

Cuối cùng thì Thiền Tâm cũng phát hiện ra nàng đang lo lắng cái gì.

Hắn an ủi nàng:

"Sư muội đừng lo, Phật ta khoan nhân (1), từ trước đến nay độ người không quan tâm đến linh căn mà chỉ quan tâm đến đạo tâm, chỉ cần đạo tâm của muội vững chắc thì phi thăng ở trong tầm tay." 

Khương Trúc nghe vậy thì trong lòng không khỏi dâng lên mong chờ:

"Thật sao? Chỉ cần ta giữ vững được đạo tâm thì cho dù căn linh thấp kém nhất cũng có thể phi thăng sao?"

Thiền Tâm gật đầu, mặc dù ở phương diện nào hắn cũng là thiên tài, nhưng nói riêng về Phật tu thì quả thật linh căn là thứ không quan trọng nhất.

"Đối với tu sĩ thì quan trọng nhất là đạo tâm, nhất là Phật tu chúng ta, Phật tu không phi thăng được thì tám chín phần là do đạo tâm không vững hoặc là đạo tâm đổ nát."

Nghĩ đến việc sau này đều là sư huynh muội nhà mình, tiểu sư muội lại trẻ tuổi đáng yêu, bên ngoài có nhiều người quỷ kế đa đoan, mà những người theo Phật tu như họ lại kiêng kị nhất là rơi vào tình ái.

Cho nên khi nhắc đến đạo tâm, hắn không nhịn được mà dặn dò thêm hai câu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!