Tần Dĩ Luật dẫn theo các sư đệ, sư muội đến thăm Mông Nghiệp, sau đó phải đi tìm sư phụ để bẩm báo.
Nghê Truyền Vân cũng đang chờ trong chính điện.
Nghe nói phải vào chính điện, Mục Dự Chu lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Đại sư huynh, đột nhiên đệ nhớ ra, đệ còn phải giúp sư muội chuyển trứng linh thú. Vậy nên, giờ đệ không thể đến chính điện được."
Tần Dĩ Luật: "?"
Mục Dự Chu vừa mới thoát khỏi tay Nhị sư huynh, lại còn dẫn theo sư muội chạy tới Long Vũ Môn vì dùng nhầm bùa.
Tự ném mình vào chính điện để nộp mạng sao? Không có chuyện đó đâu!
Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Bát sư huynh, Tô Chước im lặng gật đầu.
Qua một lúc, nàng không nhịn được dặn dò: "Đừng làm rơi trứng."
Mặc dù với loại trứng cấp bậc đó có ném xuống từ vách đá cũng chưa chắc vỡ.
Mục Dự Chu lập tức vỗ ngực: "Chắc chắn không rơi!"
Nói rồi, hắn vội vã ngự kiếm rời khỏi chủ phong, trên mặt hiện rõ vẻ hớn hở không che giấu nổi.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc bọn họ đứng trước cửa điện, trời đã tối hẳn.
Ngoài mấy tầng núi xa xa, ánh chiều tà màu vàng nhạt kéo dài thì thỉnh thoảng có chim bay ngang trở về tổ.
Bên rìa hành lang rộng rãi, đèn trường minh lắc lư theo gió.
Tần Dĩ Luật bỗng nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: "Tiểu Cửu, cây gậy gỗ của muội thế nào rồi?"
Sư huynh vừa nhắc đến, Tô Chước mới sực nhớ, nghiêm túc trả lời: "Rất tốt, rất rất hữu dụng ạ."
Nàng lấy ra cho Đại sư huynh xem.
Tần Dĩ Luật không biểu cảm gì, cầm lên quan sát một lúc.
Tô Chước nói: "Nếu hôm nay không có nó thì muội đã không thể đánh tan tàn hồn kia."
Tàn hồn đó rất có thể là của tộc trưởng Thượng Quan gia – người đã đạt đến Dung Hồn cảnh.
Bị ma khí che giấu, vậy mà dưới một đòn tích tụ của nàng lại hoàn toàn không có sức chống cự.
Chuyện này thực sự nằm ngoài dự liệu.
Nó thậm chí không kịp thiêu đốt tàn hồn cuối cùng để phản phệ mà đã tan biến ngay lập tức.
Không thể không nói, tất cả là nhờ cây Hồn trượng này.
Nếu không nhờ Huyền Âm Thiêm Hồn mộc có tác dụng tăng phúc với sức mạnh thần phách thì chuyện hôm nay sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Nghe nàng nói đầu đuôi sự việc, Tần Dĩ Luật trả Hồn trượng lại cho Tô Chước: "Thử điều khiển nó đi."
Tô Chước vẫn nhớ lần trước bị Đại sư huynh bắt thử đao, bỗng nhiên có cảm giác như sắp phải lâm đại địch.
Nàng cảnh giác hỏi: "Điều khiển thế nào ạ?"
Đại sư huynh là Dung Hồn cảnh, đúng không?
Chẳng lẽ bắt nàng tấn công trực tiếp luôn sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!