Con chim ưng khổng lồ bay đến sau lưng Tô Chước, cất tiếng: "Chủ nhân! Chủ nhân!"
Tô Chước thầm nghĩ: Tiểu Ưng này đúng là nhát gan thật! Nhìn không khác gì họ hàng ruột thịt với Tiểu Kiếm.
Nàng tò mò đánh giá Mục Dự Chu: "Sư huynh, huynh vừa đi đâu vậy?"
Từ trước đến nay, nàng chưa từng thấy Bát sư huynh thê thảm như vậy.
Áo gấm trên người hắn bị kiếm khí rạch nát, tóc cũng bị cháy xém, khô khốc, xù lên trông như tổ quạ.
Mục Dự Chu đáp xuống trước Thú Thần Bia, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là vừa bị Nhị sư huynh đá xuống núi nên ra đây trốn một lát."
Trường kiếm trong tay hắn khẽ rung động, linh khí lạnh lẽo quanh người khẽ lưu chuyển vài vòng, vết thương trên người cũng nhanh chóng hồi phục gần như hoàn toàn.
Mục Dự Chu tiện tay ném một viên đá vào miệng, nhai rôm rốp như ăn đan dược, vẻ mặt đắc ý lại mang theo chút may mắn.
Chim ưng: "..."
Nó cứ tưởng người này thật sự định đánh mình!
Hóa ra nó chỉ là một cái cớ thôi sao?
Tô Chước bất ngờ trước thao tác này: "Lục sư huynh và Thất sư huynh đâu rồi?"
Mục Dự Chu vui vẻ nói: "Vẫn đang bị đánh! Có trốn thoát được không thì phải xem bản lĩnh của bọn họ thôi! Chiêu này ta đã dùng rồi, bọn họ không thể bắt chước ta được nữa, ha ha!"
Thà để người khác chết, còn hơn để bản thân gặp nạn.
Chuyện tính sổ sau này tính tiếp, còn có thể sống thêm một ngày là tốt rồi.
Dù sao thì cuộc đấu trí giữa bọn họ và sư huynh cũng không phải ngày một ngày hai nữa.
Tô Chước: "..."
Mục Dự Chu lẩm bẩm: "Ta phải tìm một việc đứng đắn để làm để Nhị sư huynh không tìm ra lỗi sai của ta... Tiểu Cửu, muội định đi đâu? Ta đưa muội đi."
Tô Chước im lặng, chỉ vào Thú Thần Bia: "Muội muốn lĩnh ngộ cái này."
Mục Dự Chu lập tức nảy ra sáng kiến: "Tuyệt vời! Ta cũng muốn lĩnh ngộ!"
So với bị đánh, tất nhiên hắn chọn tu luyện.
"Đến lúc đó cứ nói là sư muội lại kéo người đi tu luyện, nếu Nhị sư huynh hỏi thì muội đừng vạch trần ta nhé."
Dù sao thì việc sư muội ép bọn họ tu luyện cũng không phải chuyện lạ gì.
Tô Chước: "... Được, được, được."
Chim ưng đứng sau hai người, không ngừng đi qua đi lại.
Người ta vẫn nói "đại nạn không chết, ắt có phúc", bây giờ nó mới nhận ra câu này cực kỳ chính xác! Ban đầu nó nghĩ rằng đầu hàng con người thì sẽ phải chịu khổ, mất hết tôn nghiêm.
Thu Vũ Miên Miên
Nhưng ai ngờ lại là đi hưởng phúc?
Một động thiên phúc địa* tốt như vậy, chủ nhân lại thả nó tự do, nó sống từng này năm rồi mà chưa bao giờ có được đãi ngộ này.
*vùng đất đặc biệt, nơi các cao nhân hoặc tiên nhân cư ngụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!