Mùa xuân, rau dại khắp núi đồi mọc từng đợt nối tiếp nhau.
Sau khi định cư ở thôn Hữu Phúc, cuộc sống của Tuệ Nương trở nên vô cùng nhàn hạ.
Mỗi sáng, Ngụy Thạch phải ra ngoài sửa lăng, nàng ở nhà chuẩn bị bữa sáng. Bữa trưa, cánh nam nhân thường ngại xa nên không về, cho đến hoàng hôn mới cùng nhau về chuẩn bị ăn bữa tối.
Thời gian còn lại Tuệ Nương có thể tự do sắp xếp, cùng nhóm tẩu tử hàng xóm làm công việc thêu thùa may vá, hoặc lên núi đào rau dại, hái quả.
Hôm nay giờ Thìn Ngụy Thạch đã ra ngoài, bữa sáng là bánh bao nhân rau tể thái và miến được gói từ hôm qua. Tuệ Nương dùng dầu chiên giúp hắn một chút, còn mang theo hơn chục cái để ăn bữa trưa.
Lúc này rảnh rỗi, Tuệ Nương, Hạ Hà và Đan Nương liền hẹn nhau lên suối nhỏ phía sau núi cùng đào rau dại.
Rau tể thái thực ra đã gần hết mùa, bây giờ tươi ngon nhất là rau sam và cải bẹ.
Đan Nương rất có kinh nghiệm: "Loại cải bẹ này tốt lắm, non mọng nước, về nhà muối dưa, làm cải muối đều rất thơm!"
Tuệ Nương vội nói: "Đan tỷ, tỷ biết muối không? Dạy ta đi."
"Có gì mà không biết, ta dạy ngươi là được!"
Tuệ Nương cười nói: "Được, ta vẫn chưa biết làm, bình thường những thứ này đều là Ngụy Thạch làm."
Đan Nương nở nụ cười: "Vậy chứng tỏ là ngươi được hưởng phúc! Tên kia nhà ta căn bản không bao giờ xuống bếp!"
Tuệ Nương cúi đầu cười, đúng vậy, Ngụy Thạch còn có một ưu điểm mà những nam nhân khác không có, đó là tài nấu ăn thực sự rất giỏi. Nhiều món nàng làm chưa được ngon như vậy, nhưng Ngụy Thạch luôn có cách biến chúng thành những món ăn sắc hương vị vẹn toàn.
Ba người không ngừng nhổ, đặc biệt là Tuệ Nương, nhìn thấy gì cũng muốn, một giỏ rất nhanh đã đầy ắp. Đan Nương cười: "Ngươi vội vàng gì chứ, thật là, cả ngọn núi này đều là của chúng ta! Mai còn có thứ tươi hơn nữa!"
Tuệ Nương cười: "Cũng đúng, chỉ là do ta quen rồi."
Trước đây ở thôn Hoa Ổ, cái gì cũng phải tranh giành, giống như việc đào rau này, đi muộn một chút, thì chỉ còn lại những cọng già cỗi.
Cuối cùng, Tuệ Nương đào được một giỏ đầy cải bẹ và rau sam.
Mỗi bước mỗi xa
Sau khi đào xong khu này, ba người lại vào rừng trúc hái nấm.
Việc này Hạ Hà rất thạo, chỉ một lát sau, nàng ta đã tìm thấy hết mảng này đến mảng khác: "Đan tỷ, Tuệ tỷ các ngươi mau đến đây! Có rất nhiều nấm mối!"
"Ôi, thật giỏi, cái này mà ngươi cũng tìm thấy!" Đan Nương cười nói: "Ta đây cũng có rất nhiều nấm gan bò! Trúng lớn rồi, trúng lớn rồi!"
Tuệ Nương sốt ruột xoay vòng, sao mà nàng chẳng tìm thấy gì cả, chỉ đành đi theo sau hai người nhặt nhạnh.
Tuy nhiên, đồ vật trong Phúc Sơn này thật sự rất nhiều, chỉ cần cung cấp cho mấy hộ gia đình bọn họ ăn uống, thì ước chừng cũng đủ dùng.
Ba người lang thang trong núi hai ba canh giờ, đồ trong giỏ đã muốn tràn ra ngoài.
Tuệ Nương xoa xoa cái eo mỏi nhừ: "Về thôi nhỉ?"
Đan Nương gật đầu: "Được, về thôi! Ta đoán bọn họ cũng gần xong rồi!"
Hạ Hà bây giờ sống một mình, nấu cơm lại từ đầu thật quá phiền phức, Tuệ Nương liền bảo nàng ta sang nhà mình ăn, tiện thể cùng giúp một tay.
Trước khi ra ngoài, Tuệ Nương đã nấu cơm rồi, lúc này chắt bỏ nước cơm xong thì trực tiếp mang đi hấp. Số thịt còn lại sau tiệc cưới mấy hôm trước đều đã được ướp muối, mấy ngày nay cũng không lo thiếu thịt ăn.
Thịt được thái thành miếng lớn, lát nữa cho vào chảo xào cháy cạnh ra mỡ rồi cùng với măng thái lát cho vào xào chung. Ngụy Thạch làm công việc nặng nhọc, chắc chắn không thể thiếu dầu mỡ.
"Tuệ tỷ, mấy đống rau sam này xử lý thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!