Chương 91: Ngoại truyện (3)

Rượu hợp cẩn được đựng trong hai nửa quả bầu được bổ đôi, mỗi bên một nửa, ở giữa buộc bằng dải lụa đỏ, tân lang tân nương mỗi người cầm một bên, cùng nhau chậm rãi uống cạn…

Tuệ Nương trong suốt quá trình vẫn rũ mi mắt, ngược lại Ngụy Thạch thì mắt không rời nàng.

Không biết là ai, khi hai người vừa uống xong bỗng nhiên đẩy Ngụy Thạch một cái, cả người nam nhân lao về phía trước đổ ập lên Tuệ Nương, rượu văng ra ngoài, hắn lập tức một tay chống đỡ bảo vệ người trước mặt.

"Trời còn chưa tối mà! Tân lang quan làm gì vậy hả!"

"Ha ha ha đi uống rượu thôi!"

Mỗi bước mỗi xa

Má Tuệ Nương đỏ bừng, đám đông cười vang.

Ngụy Thạch cũng không giận, cười đứng dậy, Đan Nương nói: "Được rồi được rồi, ngươi mau ra ngoài tiếp đãi đám quỷ đói này đi, tân nương tử bọn ta sẽ thay ngươi chăm sóc!"

Ngụy Thạch gật đầu, lại liếc nhìn Tuệ Nương một cái, lúc này mới đi ra sân.

Bữa tiệc hôm nay có thể nói là thịnh soạn! Vinh Vương hào phóng, nghe nói có hỉ sự của Ngụy Thạch, phất tay một cái liền sai người mang đến đầy đủ gà vịt cá thịt. Những nam nhân này phần lớn đều biết săn bắn, săn được một ít thú rừng cũng bày lên bàn ăn.

"Các huynh đệ! Hôm nay là tiệc cưới của Ngụy Thạch huynh đệ cũng coi như là tiệc tân gia của chúng ta rồi! Chúng ta tụ tập lại với nhau không dễ dàng gì! Sau này đều là người một nhà!"

"Được!"

Mọi người vỗ tay vang dội, Ngụy Thạch cũng nâng chén nói: "Cảm ơn mọi người, mọi người ăn uống thoải mái!"

"Uống hết đi! Nhìn cái dáng vẻ đắc ý của tiểu tử này! Hôm nay nhất định không cho hắn vào động phòng được!"

Các nam nhân đều hò reo.

Lúc này Tuệ Nương ở trong phòng vén khăn che mặt lên là đã tự do rồi. Nàng nghe âm thanh ồn ào bên ngoài có chút lo lắng, Đan Nương nhìn ra, cười nói: "Đừng lo lắng! Mọi người đều có chừng mực mà! Muội đúng là, chỉ cần lo cho bản thân mình là được rồi!"

Tuệ Nương đỏ mặt: "Ta không có gì… cũng không cần ra ngoài."

"Muội nghỉ một lát đi, ta đi bưng bát cơm đến đây, muội ban ngày ngủ nhiều một chút, buổi tối mới gọi là mệt…"

Một câu nói của Đan Nương lại khiến Tuệ Nương đỏ mặt, Đan Nương thấy nàng da mặt mỏng như vậy, cười không khép miệng lại được, càng nảy sinh ý muốn trêu chọc người…

......

Bữa tiệc này cuối cùng ăn đến hoàng hôn, mặc dù miệng thì nói là muốn chuốc say người ta, nhưng thực ra mọi người đều có chừng mực.

Ngụy Thạch chỉ có ba phần say, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người liền chuẩn bị giải tán.

Trong sân một đống hỗn độn, Hạ Hà và Nghiên Đài đều giúp đỡ dọn dẹp.

Ngụy Thạch bảo bọn họ đều về trước: "Ngày mai ta sẽ dọn dẹp, hai người cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi."

Hạ Hà và Nghiên Đài nhìn nhau, cười nói: "Được, Ngụy đại ca, ngày mai hẵng dọn dẹp!"

Ngụy Thạch gật đầu, Hạ Hà về nhà mình ở bên cạnh, Nghiên Đài cũng chui vào phòng.

Ngụy Thạch nhìn tân phòng, trong lòng bỗng chốc nóng ran.

Hắn dọn hết rác ra ngoài, quét dọn đơn giản rồi đi múc nước vào phòng tắm.

Khi Ngụy Thạch vừa nói chuyện với hai người kia, Tuệ Nương đã nghe thấy, lập tức căng thẳng bò dậy.

Buổi chiều nàng ngủ một giấc, lúc này quả thật rất tỉnh táo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!