Tuệ Nương bất ngờ lùi một bước về phía sau cửa, không thể tin được nhìn bóng lưng nam nhân!
Người gì vậy?!
Nàng cau chặt mày, khó hiểu nhìn chăm chú vào bóng lưng của Ngụy Thạch.
Đêm hôm kia bọn họ đã như thế rồi! Vừa rồi nàng cũng nói rõ ràng như vậy! Hắn vậy mà không một lời giải thích! Còn thờ ơ đến vậy!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn không nhận ra nàng không vui sao?!
Tuệ Nương tức điên người, cái cảm giác hôm trước lại quay về, nàng nghiến răng, không cam lòng dậm chân: "Thạch Đầu thối! Thạch Đầu ngốc! Thạch Đầu trong hố xí! Làm tốt việc của ngươi đi! Nếu ta tìm ra được lỗi, một phân tiền ta cũng sẽ không trả cho ngươi đâu!"
Tuệ Nương tức đến hồ đồ, lời gì cũng buột miệng nói ra, sau đó, không nhìn phản ứng của Ngụy Thạch, nàng lộc cộc chạy vào nhà, rồi lại lộc cộc chạy ra, trên tay ôm một cái chậu gỗ.
Tất cả xảy ra quá nhanh, mãi đến khi cánh cửa viện bị đóng sầm lại, Ngụy Thạch mới chợt bừng tỉnh.
Hắn cũng cau mày, bước chân vô thức đuổi theo vài bước, nhưng Tuệ Nương chẳng cho hắn chút cơ hội nào, vừa ra khỏi cửa đã kéo một phụ nhân trên đường: "Giặt quần áo không? Đi cùng đi!"
Ngụy Thạch bất đắc dĩ thu chân về, chỉ có thể nhíu mày nặng nề nhìn cánh cổng lớn.
Một lát sau, hắn lẳng lặng quay người, vẫn là tranh thủ thời gian bắt tay vào làm công việc của mình........
Tuệ Nương đi chưa được bao lâu thì đã không còn bận tâm đến phụ nhân kia nữa, một mình lủi thủi đi về phía bờ sông.
Nàng tức đến hồ đồ, nhưng thực ra nàng không muốn đi giặt quần áo, bên đó có lắm bà tám, nàng cũng thấy phiền.
Cũng may, đi chưa được bao lâu thì gặp Hạ Hà.
Hạ Hà lập tức chạy tới: "Tuệ Nương! Lâu lắm không gặp tỷ rồi! Sao tỷ không đến nữa vậy?"
Tuệ Nương gượng cười: "Hai hôm trước bị trẹo chân, nên không ra ngoài."
Hạ Hà kinh ngạc mở to mắt: "Đã khỏi chưa?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi."
Hạ Hà cười kéo tay nàng: "Vậy thì tốt, này, đi, ta đưa tỷ đến một nơi, đảm bảo không có ai."
Có lẽ vì gặp Hạ Hà mà tâm trạng Tuệ Nương tốt hơn một chút, nghe nàng ấy nói vậy, Tuệ Nương liền cười và đi cùng nàng ấy.
Nơi này quả thật không có ai, nước suối tuy nông nhưng cũng đủ dùng, phía sau còn có một rừng đào, nhìn đặc biệt đẹp mắt.
Hai đứa con gái bắt đầu ngươi một câu ta một lời trò chuyện ríu rít.
Hạ Hà hỏi trước: "Tỷ có nghe nói chuyện hôm qua không? Hôm qua miếu Sơn Thần đổ sập, ta tưởng tỷ sẽ lên núi xem chứ."
Tuệ Nương khựng lại: "Không đi, chẳng phải ta bị thương ở chân sao..."
Hạ Hà: "Ồ ồ cũng đúng, cái đầu óc ta này, vậy chắc chắn tỷ không biết chuyện Tề Hiểu Hiểu bị rắn cắn rồi phải không?"
Tuệ Nương thả chậm động tác: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ai mà biết, bình thường nàng ta ra ngoài đều có mấy người đi cùng, hôm qua sao lại một mình lên núi chứ, có người nói đây là Sơn Thần nổi giận, câu hồn Tề Hiểu Hiểu! Đáng sợ lắm..."
Tuệ Nương cau mày: "Người trong thôn nói chuyện quỷ thần ngày càng nhiều, làm gì có chuyện tà ma đến thế, nàng ta... không sao chứ?"
"Nghe nói không sao rồi, trong thôn trước đây cũng có người từng bị rắn lục cắn mà, có thuốc, với lại..." Hạ Hà đột nhiên nhìn xung quanh: "Với lại thợ đá Ngụy thợ đã giúp nàng ta hút nọc độc kịp thời, nên cơ bản là không sao cả..."
Tuệ Nương bĩu bĩu môi: "Thợ đá Ngụy thật đúng là tài giỏi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!