Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách.
Trong nhà cũng có tiếng nước khả nghi.
Khi Tuệ Nương đang mơ màng, đột nhiên, ngoài cổng lớn truyền đến một trận đập cửa dữ dội.
"Tuệ Nương! Tuệ Nương à!"
Hai người trong phòng lập tức ngây người.
Như gặp phải ma quỷ vậy, sắc m.á. u trên mặt Tuệ Nương lập tức biến mất.
Quả thật ứng nghiệm câu nói kia, không làm chuyện khuất tất, không sợ ma quỷ gõ cửa, lúc này, Tuệ Nương thực sự nghĩ trên đời có ma.
Nhưng rất nhanh, nàng đã hoàn hồn.
Hoá ra là Vương thị.
Ngụy Thạch đã rút người ra, khuôn mặt màu lúa mạch của hắn cũng ửng hồng, vẻ mặt vô thố.
Giống hệt như bị bắt quả tang…
Tuệ Nương trợn trắng mắt: "Là tẩu tử của ta, ngươi sợ gì, đây là nhà ta."
Tuệ Nương tuy nói vậy, nhưng lập tức bổ sung thêm một câu: "Ngươi trèo tường đi đi."
Ngụy Thạch: "…"
"Đại tẩu ta là người rắc rối, ta đoán là trời mưa không đi được, bị bọn họ phát hiện thì phiền toái lắm." Tuệ Nương sợ hắn nghĩ nhiều, nghiêm chỉnh giải thích.
Ngụy Thạch mím môi, dường như có chút tổn thương.
Nhưng lát sau, lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Hắn không nói một lời, mặc quần áo tử tế rồi đi ra từ cửa bên.
Trước khi đi còn liếc nhìn Tuệ Nương, nàng chống một chân tìm ô, Ngụy Thạch dường như không muốn rời đi, nhưng Tuệ Nương lại còn thúc giục: "Ngươi còn ngẩn ra làm gì, đi đi chứ."
Nàng hoàn toàn không nhận ra hành vi của mình, cũng chẳng khác gì tên nam nhân cặn bã mặc quần lên là không nhận người.
Quai hàm của Ngụy Thạch căng cứng, hắn quay đầu đóng cửa lại.
Tuệ Nương hoãn lại một lát, xác nhận Ngụy Thạch đã từ hậu viện rời đi, nàng mới chỉnh trang lại áo ngoài, mở cửa viện.
"Kêu cái gì mà kêu giữa đêm khuya như gọi ma vậy! Đến đây!"
Cửa mở, bên ngoài quả nhiên là Vương thị và Đỗ Hữu Điền ướt như chuột lột.
Mỗi bước mỗi xa
Vương thị cười làm lành: "Đi được nửa đường, đường trong thôn của các muội bị đá lở chắn mất rồi! Không đi được, đành phải quay lại!"
Tuệ Nương ồ một tiếng, vẫn để bọn họ vào nhà.
"Ta bị thương, không tiện tiếp đãi các người, đại ca tự mình đun nước tắm rửa đi!"
Đỗ Hữu Điền vội lau mặt: "Ấy, tiểu muội chịu cho ta trú nhờ là ta đã đội ơn lắm rồi!"
Hắn ta vừa dứt lời lại bị Vương thị lườm một cái, lập tức không dám nói gì nữa, Vương thị cười đi về phía Tuệ Nương: "Tiểu muội à, phòng tắm ở đâu vậy? Với lại khăn mặt các thứ phỏng chừng cũng phải mượn…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!