Chương 41: (Vô Đề)

"Nàng có biết bản thân đang làm gì không?"

Giọng của Ngụy Thạch và tiếng sấm ngoài cửa sổ cùng lúc vang lên.

Tuệ Nương nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, nàng đương nhiên biết rồi.

Nàng cố gắng thẳng nửa thân trên, vươn tay muốn nắm lấy một chiếc cúc trên áo Ngụy Thạch.

Nhưng lúc này, nàng đang co chân, có chút khó khăn, lý trí của Ngụy Thạch thoáng quay về, lập tức buông nàng ra để tránh làm nàng đau. Chân Tuệ Nương được tự do, nhưng nàng lại có vẻ không hài lòng, lại dùng tay kéo cổ áo hắn.

Nam nhân bị nàng ép đến hai mắt đỏ ngầu, cả người lại càng cúi về phía trước.

Mấy sợi tóc mai ở khóe mắt Tuệ Nương chớp chớp, hỏi: "Ngụy Thạch, ngươi biết ca ca và tẩu tử ta hôm nay đến làm gì không?"

Ngụy Thạch dừng lại một chút, lắc đầu.

"Bọn họ còn muốn gả ta cho người khác nữa!" Tuệ Nương căm giận nói.

"Ta nhổ vào! Đúng là ý đồ tồi tệ! Ta nhất định không để bọn họ được lợi, cuộc sống của quả phụ tuy quạnh quẽ, nhưng cũng tự tại… Có điều, tẩu tử ta có một câu nói đúng… Ta còn trẻ, không thể làm quả phụ cả đời, nhưng nếu ta muốn tìm người khác, cũng tuyệt đối không thể để người khác định đoạt…"

Ý tứ trong lời nói của Tuệ Nương đã quá rõ ràng, tiểu hồ ly này thật là to gan, ngón tay câu lấy áo choàng ngắn của hắn không hề có ý muốn dời đi, ngược lại còn luồn vào khe hở mà mò vào trong.

Ngón tay trắng nõn mềm mại chạm vào một mảng săn chắc, giọng Tuệ Nương càng trở nên ngọt ngào hơn.

"Thợ đá Ngụy, ngươi nói nếu ta tìm người, thì tìm ai là tốt nhất đây?"

Mưa dần lớn hơn, rơi lộp bộp xuống mái hiên, cửa sổ phòng ngủ của Tuệ Nương vẫn chưa đóng kín, một vài giọt mưa lất phất bay từ bên ngoài vào.

Tuệ Nương vừa nói xong, lại không nhịn được hắt hơi một cái.

Ngụy Thạch giương mắt, vươn tay đóng cửa sổ lại.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn, cách biệt tiếng mưa, chỉ còn lại tiếng thở dốc hơi gấp gáp của cả hai người.

Ngụy Thạch cúi đầu nhìn nàng, trong lòng sớm đã xem xét kỹ lưỡng mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay không dưới ba lần.

Tuy hắn cục mịch, nhưng cũng không phải là tên tiểu tử non nớt chưa trải sự đời.

Nói đến nước này, đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của Tuệ Nương.

Lúc đóng cửa sổ, bàn tay to lớn của Ngụy Thạch đã chống bên cạnh Tuệ Nương, lúc này mà lùi lại, ít nhiều cũng có vẻ giả ngây giả dại, không ra gì.

Vì vậy, hàng mi dài của Ngụy Thạch cụp xuống, như thể đã hạ quyết tâm.

"Nàng đã suy xét kỹ chưa?"

Tuệ Nương nghe lời này, liền biết chuyện hôm nay đã thành công đến tám chín phần.

Nàng cười ranh mãnh: "Suy nghĩ kỹ rồi mà… Thợ đá Ngụy…"

Ngón tay trắng nõn của Tuệ Nương cứ chọc chọc, không ngừng nghịch: "Nghe nói… ngươi biết rất nhiều chuyện? Chuyện ở cùng nữ nhân nhân, ngươi có biết không?"

Ngụy Thạch trầm mặc.

Hắn nghĩ đến mấy quyển thoại bản kia, không biết có phải nàng đã học từ thoại bản hay không.

Nhưng chuyện đã nói rõ ràng rồi, nhiều chuyện không cần phải che giấu nữa.

Tay của Tuệ Nương rất to gan, lúc thì chọc chỗ này, lúc thì nhéo chỗ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!