Chương 4: (Vô Đề)

Ngụy Nghiên Đài vừa định nói gì đó, Tuệ Nương đã quay người vào trong. Khi đi ra, trên tay đã xách một túi lớn hạt dưa và đậu phộng.

"Cầm lấy đi, hôm nay coi như đệ đã giúp ta một việc lớn."

Ngụy Nghiên Đài do dự một chút, rồi nhận lấy: "Đa tạ tỷ tỷ..."

Tuệ Nương nhìn đứa bé trai trước mặt, trong lòng bỗng động đậy, hỏi: "Ca ca của đệ đâu?"

Ca ca của Ngụy Nghiên Đài, là thợ đá duy nhất ở thôn Hoa Ổ, Ngụy Thạch Đầu.

Ngụy Thạch Đầu thực ra không phải tên là Thạch Đầu, mà chỉ có một chữ "Thạch", nhưng vì người quá ít nói, lại là một thợ đá, nên mọi người đều gọi như vậy. Lâu dần, đều quên mất tên thật của người ta.

Ngụy Nghiên Đài ngẩn ra: "Ca ca của ta lên núi rồi, có một nhà có người c.h.ế. t cần dựng bia đá."

Tuệ Nương rũ mắt, "Ồ" một tiếng.

Vì địa hình của hai nhà, mỗi khi Ngụy Thạch vận chuyển đá lên núi xuống núi đều đi qua cửa nhà Tuệ Nương, ầm ầm vang dội, chỉ cần nghe tiếng thì Tuệ Nương đã biết là hắn đã về, hoặc là hắn lại sắp đi.

Nhưng Tuệ Nương chưa từng nói với hắn một câu nào.

Lần đầu tiên nói chuyện, hai nhà còn suýt nữa kết thù.

Đó là tháng Bảy năm ngoái, buổi tối mưa như trút nước, lại còn sấm sét chớp giật, Tuệ Nương ở trong chăn run rẩy.

Rồi "ầm" một tiếng, hậu viện truyền đến một tiếng động lớn, Tuệ Nương lúc đó sợ mất hồn, tưởng rằng nhà mình bị sét đánh trúng.

Mãi đến một khắc sau, tiếng gõ cửa "đùng đùng đùng" vang lên, Tuệ Nương mới biết hóa ra là hòn đá của Ngụy gia từ trong sân lăn xuống, vừa vặn, nó đã đập xuyên qua bức tường hậu viện của nhà Tuệ Nương.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, nhà mình bị đá đập thủng, đổi lại là ai cũng không có sắc mặt tốt. Tuệ Nương lúc đó không nhịn được càu nhàu một hồi, những lời khó nghe cũng nói ra không ít.

Ai ngờ Ngụy Thạch dường như không bận tâm chút nào, lúc đó liền xin lỗi nàng, còn hứa chắc chắn sẽ giúp nàng sửa chữa bức tường viện. Ngày hôm sau, Ngụy Thạch liền mang theo một xâu thịt khô và dụng cụ đến tận nhà.

Bức tường của nhà Tuệ Nương hiện tại, quả thực là do Ngụy Thạch sửa chữa.

Thấy hắn biết cách đối nhân xử thế, chuyện đó cũng coi như bỏ qua. Nhưng bây giờ, lửa giận của Tuệ Nương lại bùng lên.

Bức tường hậu viện được tu bổ lại mới, cao hơn bên ngoài không ít, nếu Ngụy Thạch lúc đó giúp nàng sửa cả bức tường bên ngoài, vậy chẳng phải sẽ không có chuyện Lý Thu Thu này sao?!

Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua, chính nàng cũng cảm thấy mình có chút vô lý.

"Được rồi, đệ về đi."

Ngụy Nghiên Đài nhìn cây sào trúc đẹp đẽ kia: "Tỷ tỷ, cái này tỷ thật sự không cần nữa hả?"

"Phải, không cần nữa, tặng đệ đấy."

Đồ vật đã tiếp xúc với Lý Thu Thu, nàng thấy ghê tởm.

Ngụy Nghiên Đài chậm rãi "ờ" một tiếng, rồi nhìn thấy Tuệ Nương đóng cửa lại.

Tay trái của cậu cầm sào phơi quần áo, tay phải xách một túi đồ rang khô rồi về nhà.

Nghề thợ đá không dễ làm, thậm chí có thể nói là rất vất vả. Sân Ngụy gia chất đầy những tảng đá lớn chồng chất, cùng với đủ loại dụng cụ: búa, đục sắt, đục lớn nhỏ, v.v...

Ngụy Nghiên Đài không động vào những thứ này, chỉ đặt cây sào trúc đẹp đẽ kia vào góc sân, rồi lại đặt đậu phộng hạt dưa vào đĩa. Đương nhiên, cậu không nhịn được lén ăn hai hạt, sau đó mới quay người vào nhà đọc sách.

Tuệ Nương ở nhà buồn bực ngủ một giấc.

Tỉnh dậy, sắc trời đã tối sầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!