Chương 29: (Vô Đề)

Tuệ Nương kiếm cớ, chui vào trong phòng.

Lúc này không có ai, nàng lại lén lút mở ra chỗ vừa nãy chưa đọc xong, sức công phá của bức tranh minh họa kia quá lớn—

Hai người nằm sấp cạnh mạn thuyền, cô nương lái đò ở dưới, gã thợ mộc ngây ngô ở trên, hai người có chút giống như xếp chồng…

Tuệ Nương không phải là cô nương chưa gả, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của bức tranh này… Hơn nữa, váy của cô nương lái đò còn bị cởi nửa chừng, bờ vai tròn trịa trắng nõn lộ ra…

Má nàng nóng bừng, vành tai cũng hơi ửng đỏ.

May mà vừa nãy không để Nghiên Đài nhìn thấy, nếu không sẽ làm hư trẻ con mất.

Tuệ Nương lặng lẽ giấu quyển thoại bản kia dưới gối, thôi để tối lại xem vậy…

Cũng khó trách, thoại bản này không thể so sánh với sách thánh hiền chính thống, đặc biệt là một số truyện dân gian, thường có những tình tiết diễm tình như vậy…

Tuệ Nương trấn tĩnh lại, lặng lẽ lấy giỏ và chỉ tơ ra, chuẩn bị tiếp tục thắt nút kết.

Nàng không ra ngoài nữa, mà ở ngay trong phòng mình, nhưng Tuệ Nương vén cửa sổ phòng mình lên một khe hở, nàng tựa vào bàn nhỏ trên giường, từ khe hở này cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Ngụy Thạch trong sân.

Nghiên Đài đã quay lại bàn tiếp tục đọc sách, nam nhân cao lớn cũng đang tiếp tục giúp nàng làm việc.

Ngón tay Tuệ Nương thoăn thoắt, vừa đan nút kết vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy chỉ có một khe hở, nhưng góc độ này lại vừa vặn nhìn thấy mọi thứ, bóng dáng Ngụy Thạch đi tới đi lui đều thu vào tầm mắt Tuệ Nương, bình thường Tuệ Nương sẽ không nhìn với ý nghĩa khác, nhưng hôm nay không hiểu sao, nàng luôn vô tình liếc nhìn cánh tay và bờ vai rộng của Ngụy Thạch.

Khi nam nhân làm việc thích xắn tay áo, trên cánh tay màu lúa mạch kia gân xanh nổi lên, thỉnh thoảng lại đưa lên lau mồ hôi. Xây bể nước không phải là công việc đơn giản, còn tinh xảo hơn cả việc sửa tường viện, không chỉ phải xây, mà còn phải làm chống thấm, chỉ cấp nước không được, bên dưới còn phải đào mương dẫn nước, cuối cùng còn phải nối tất cả ống trúc lại với nhau…

Ngụy Thạch làm rất tỉ mỉ, thần sắc nghiêm túc và chuyên chú, Tuệ Nương tò mò nhìn, thật sự cảm thấy hắn cũng giống như một tảng đá. Chỉ là tảng đá này quá cao lớn và vững chãi, thỉnh thoảng cử động một chút, là có thể chiếm trọn tầm nhìn của Tuệ Nương.

Sức lực của hắn cũng rất lớn, dễ dàng di chuyển những thứ mà Tuệ Nương không cách nào chuyển nổi.

Đột nhiên, Tuệ Nương nhớ lại ngày xưa giặt quần áo bên bờ sông, một số phụ nhân đã lập gia đình cũng sẽ thì thầm riêng tư—

"Cái tên quỷ c.h.ế. t tiệt nhà ta dáng người bình thường, nhưng sức lực thì lớn, chỉ biết dùng sức chết, không chịu nổi đâu…"

Sau đó hai người khúc khích cười phá lên.

Ma xui quỷ khiến, Tuệ Nương đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Ngụy Thạch thì khác, hắn không chỉ có sức lực lớn, dáng người cũng tốt.

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Tuệ Nương liền sững sờ, hàng mi dài chớp chớp hai cái, bỗng nhiên cổ họng có chút khô khan.

Mà cố tình đúng lúc này Ngụy Thạch như có cảm giác, nghiêng người nhìn vào phòng nàng một cái.

"Cạch!"

Tuệ Nương lập tức vươn tay, cửa sổ ngay lập tức bị đóng sập lại.

Nam nhân trong sân sửng sốt.

Tuệ Nương làm hành động này theo bản năng, làm xong liền hối hận.

Hoàn toàn là "lạy ông ta ở bụi này".

Nàng cắn đầu lưỡi, che lấy khuôn mặt nóng bừng.

Tiêu đời rồi.

Thoại bản này đúng là không thể tùy tiện đọc lung tung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!