Chương 27: (Vô Đề)

Tối qua Tuệ Nương cũng ngủ rất ngon.

Hôm nay nàng dậy thật sớm, bất luận thế nào, hôm nay cũng phải nhanh chóng đi lên trấn.

Nàng xách giỏ đi ngay mà không kịp ăn sáng, trước khi đi, nàng giấu chìa khóa vào một khe gạch mà nàng đã hẹn trước với Ngụy Thạch.

Tuệ Nương rất yên tâm, sau đó vội vàng đi ra đầu thôn để bắt xe bò.

Trấn Bạch Vân vẫn náo nhiệt như mọi khi.

Mấy ngày nay Tuệ Nương không thể đi được, hôm nay lại đúng dịp chợ phiên lớn, nàng cũng không còn cố định bày bán, mà trực tiếp đi rao bán dọc đường như lần trước.

Cách này tốt, không chỉ bán được nhiều hơn mà còn tiện thể dạo phố.

Sáng sớm Tuệ Nương chưa ăn gì, lúc này nhìn thấy trên chợ có bán bánh bao, bánh gạo, hồ bính*… cái gì cũng muốn mua về nếm thử.

*hồ bính: bánh mì của người Hồ

Vừa đi vừa có thể xem những cảnh náo nhiệt.

Chọi gà, hát kịch, kể chuyện khắp chỗ nào cũng có.

Tuệ Nương thích nhất nghe người ta kể chuyện, chỉ cần dưới cầu có người, nàng nhất định sẽ chen vào.

Lúc này cũng là như thế.

Trên tay nàng còn cầm một cái bánh gạo, xách giỏ chen vào trong, thậm chí còn giành chỗ của một đứa bé như trẻ nhỏ, đứa bé kia vừa định mếu máo tủi thân, Tuệ Nương vội vàng nhét vào tay nó một viên kẹo: "Cho ngươi!"

Lập tức, đứa bé kia không khóc nữa, toe toét cười.

Tuệ Nương yên tâm lắng nghe.

Hôm nay kể lại là một câu chuyện tình yêu, nữ chính là một cô nương lái đò, nam chính là một lão đại đánh cá.

Yêu hận triền miên, nghe mà Tuệ Nương đờ cả mắt, nhưng người kể chuyện lại rất biết cách gây tò mò, một câu chuyện không phải kể hết trong một ngày.

Thông thường sẽ chia thành nhiều ngày, thu hút người ta ngày ngày đến nghe.

Kể đến đoạn gay cấn nhất, vừa hết giờ, liền lập tức vỗ bàn nói: "Muốn nghe chuyện sau đó thế nào, xin mời nghe hồi sau phân giải!"

Đám đông một mảnh ồ lên.

Tuệ Nương vẫn còn muốn nghe tiếp.

"Ngày mai có kể tiếp không?"

"Tiếp tục, tiếp tục."

Tuệ Nương cắn một miếng bánh gạo lớn, trong lòng lại nghĩ, ngày mai nàng chưa chắc đã đến được.

Thật là sốt ruột c.h.ế. t người mà.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tuệ Nương quyết định đi mua vài quyển thoại bản.

Trong thoại bản cũng sẽ ghi chép một số câu chuyện như vậy.

Tuệ Nương biết chữ, điều này hoàn toàn là nhờ ca ca ngu ngốc của nàng hồi nhỏ, lúc đó phụ mẫu còn có tiền rảnh rỗi, cho hắn ta đi học một năm, đáng tiếc hắn ta thường xuyên trốn học, liền bắt Tuệ Nương đi thay thế.

Lão phu tử trong thôn mắt đã mờ, căn bản không nhớ rõ học trò của mình, chỉ nhớ có vài bóng người, đôi mắt phải ghé sát vào mới đọc được sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!