Chương 22: (Vô Đề)

Gần nhà Ngụy gia quả thật có một con suối, lại không nhỏ. Bình thường Ngụy Thạch không cần xuống núi lấy nước, dùng nước ở đây là đủ.

Hắn đã đào một con mương nhỏ gần đây, còn dùng nhiều trúc ghép lại với nhau để dẫn nước.

Trước đó Tuệ Nương nói nàng muốn dùng nước của con suối này, phản ứng đầu tiên của Ngụy Thạch cũng là làm như vậy.

Nhưng nhà của Tuệ Nương dù sao cũng xa hơn, như vậy sẽ cần nhiều trúc hơn.

Khoảng thời gian này ban ngày hắn sửa tường viện cho Tuệ Nương, những lúc khác cũng không được rảnh rỗi, trong sân còn chất đầy cây trúc cùng tảng đá ngổn ngang.

Khi Tuệ Nương leo lên thì trong sân hoàn toàn không có ai, nàng chống nạnh thở hổn hển, mất một lúc lâu mới thở đều lại được.

Nàng quay đầu nhìn xuống núi, con bà nó, cái sườn dốc này nhìn không xa, nhưng leo lên thì mệt c.h.ế. t đi được.

Khá cao a...

Đợi đến khi thở đều lại được, Tuệ Nương ngẩng mắt nhìn xung quanh.

Ừ, quả nhiên là nhà của tên hũ nút kia, toàn là tảng đá lộn xộn.

Tuệ Nương cũng không vội gọi người, mà đi vào trong sân.

Cối đá chưa hoàn thành, các loại công cụ khác nhau...

Nàng đi một vòng mới phát hiện mình đã oan uổng người ta, sân nhà Ngụy Thạch vẫn khá gọn gàng, chỉ là đồ đạc nhiều thôi...

Tuệ Nương cứ như một tên trộm lần đầu đến nhà, nhìn đông nhìn tây, đợi đến khi nhìn đủ rồi, mới phát hiện Ngụy Thạch không có ở nhà.

Nàng đang định mở miệng gọi người, Nghiên Đài đột nhiên từ trong phòng bếp đi ra.

"Tuệ tỷ tỷ?!"

Tuệ Nương cười gật đầu, sau đó nhìn thấy bát cơm trên tay cậu: "Sao vậy, đệ ở nhà một mình sao?"

Nghiên Đài vội nói: "Không phải, ca ca của đệ ở bên sơn tuyền kia! Tuệ tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây!"

Nghiên Đài rõ ràng rất vui, sân nhà bọn họ từ trước đến nay chưa từng có khách đến!

Tuệ Nương: "Ồ, không có gì, ta tìm ca ca của đệ."

"Vậy ta dẫn tỷ đi!"

Nghiên Đài rất vui vẻ đặt bát đĩa xuống, Tuệ Nương liếc nhìn một cái, vẫn là bánh bao, sau đó Nghiên Đài liền hưng phấn dẫn người đến bên sơn tuyền.

"Tuệ tỷ tỷ, tỷ chậm một chút nhé, đường ở đây không dễ đi."

Tuệ Nương đã thấy qua rồi.

Con đường này không còn gọi là không dễ đi nữa, mà là cực kỳ khó đi.

Tuệ Nương bước đi chập chững, thậm chí còn không nhanh bằng Nghiên Đài, nhưng vẫn cố gắng theo kịp, cuối cùng cũng đến bên sơn tuyền bí ẩn đó.

"Ca!"

Ngụy Thạch khi làm việc vô cùng chuyên tâm, mãi đến khi Nghiên Đài gọi một tiếng, hắn mới mặt không cảm xúc quay người lại, lúc này mới nhìn thấy người phía sau Nghiên Đài.

Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Ngụy Thạch hiếm hoi hiện lên một tia kinh ngạc, hắn đứng dậy.

"Sơn tuyền ngươi nói chính là ở đây sao?" Tuệ Nương nhìn xung quanh: "Trông không lớn lắm, nước có đủ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!