Chương 19: (Vô Đề)

Sau khi Tuệ Nương nói xong, lập tức hối hận cắn cắn đầu lưỡi, nàng đang nói linh tinh gì vậy chứ...

Ngụy Thạch cũng cứng đờ một chút, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Ca ca!"

Ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng của Nghiên Đài, phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu này, Ngụy Thạch kinh ngạc quay đầu: "Sao đệ lại tự mình về rồi?!"

Nghiên Đài đeo một cái túi, bên trong toàn là sách: "Hôm nay bọn ta tan học sớm, ta đi cùng bạn! Không sao đâu ca!"

Tuệ Nương vội nói: "Nghiên Đài đã ăn cơm chưa? Ta đi luộc thêm chút sủi cảo nhé!"

Nghiên Đài nhìn Ngụy Thạch, nam nhân kia hoàn hồn nói: "Không cần... Đa tạ, ta đưa đệ ấy về."

"Ồ, được..."

Ngụy Thạch định đi dọn bát đũa, bị Tuệ Nương ngăn lại.

"Để ta làm là được rồi."

"Được..."

Ngụy Thạch dẫn Nghiên Đài định đi, khi đến gần cửa đột nhiên lại quay đầu lại: "Bên ruộng nước..."

Tuệ Nương vội nói: "Là ruộng nước của ngươi! Ta không quản."

"Được..."

Ngụy Thạch dẫn Nghiên Đài đi rồi, bước ra khỏi cổng lớn Nghiên Đài mới kỳ lạ hỏi: "Ca, ruộng nước gì vậy?"

Ngụy Thạch mím môi: "Đệ không cần quan tâm, về nhà thôi."

"À, được..."

Hai người vừa đi, Tuệ Nương đứng trong sân ngẩn người một lát, nàng nhìn chằm chằm mũi chân của mình, vành tai cũng hơi đỏ.

Sao nàng lại hồ đồ nói ra câu đó cơ chứ?

Nhưng nàng nói cũng là sự thật mà, thực ra Ngụy Thạch không tính là gầy, chỉ là dáng người cao, nên trông thon gọn, hơn hẳn mấy tên củ cải lùn tịt hay heo mập trong thôn.

Mấy ngày nay Ngụy Thạch làm việc ở nhà nàng, Tuệ Nương không ít lần thấy hắn thắt chặt eo, xắn tay áo lên, cánh tay hắn rắn chắc có lực, không một chút mỡ thừa, cái eo không nhìn thấy kia chắc hẳn cũng vậy.

Còn có cơ lưng của Ngụy Thạch khi làm việc, thỉnh thoảng theo quần áo căng ra rồi lại giãn.

Tuệ Nương lại không kìm được cắn cắn đầu lưỡi, chốc lát sau mới dời mắt đi dọn dẹp toàn bộ bát đũa vào trong.

Người vừa đi, sân nhà nàng lập tức trở nên vắng vẻ.

Từ trước Tuệ Nương dường như đã quen với sự vắng vẻ như vậy, nhưng gần đây trong nhà có người, giờ lại có chút không quen.

Nàng lặng lẽ dọn dẹp nhà bếp, tiếp tục quay về phòng thắt nút kết.Những thửa ruộng ở thôn Hoa Ổ nối liền thành một dải lớn, vào nửa đêm, thường rất ít người qua lại.

Nhưng ruộng nước nhà Tuệ Nương thì ngoại lệ, chỉ thấy một bóng người lén lút tiếp cận, sau khi đi một vòng trên bờ ruộng lại không phát hiện ra bất cứ thứ gì, đang buồn bực gãi đầu.

Người đến không phải ai khác, đương nhiên là Chu Võ, hắn ta cũng thực sự muốn biết ai đã đến cày ruộng cho Tuệ Nương.

Đáng tiếc ruộng giờ trống không, làm gì có hán tử nào.

Chu Võ thất vọng tràn trề, định quay người bỏ đi, ngờ đâu vừa quay lưng lại, bỗng va phải thứ gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!