Lý Cẩn bật cười lắc đầu, có lúc ngẫm lại duyên phận hai người thật sự là thần kỳ. Y ở cô nhi viện sững sờ gần mười năm, quan hệ cực kỳ tốt cũng chỉ có A Kiên cùng Nhang Muỗi, khi đến nơi này, mới không bao lâu lại cùng Vân Liệt quen biết đến mức này.
Chẳng lẽ bởi vì hai người đã nhận thức khi còn bé?
Kỳ thực không chỉ Vân Liệt tín nhiệm y, mà Lý Cẩn đối với Vân Liệt cũng có một loại tín nhiệm không nói thành lời. Y có một loại cự cảm, dù cho sẽ có một ngày cả thế giới đều ở phía đối lập với mình, Vân Liệt cũng sẽ đứng ở bên y.
Chẳng hiểu loại tín nhiệm này là như thế nào, có thể nói là không chút lý trí nào.
Lý Cẩn tuy rằng tín nhiệm hắn, nhưng nếu có chút việc thì chỉ có thể gạt hắn, chẳng biết vì sao. Lý Cẩn đột nhiên có chút giả tạo cẩn thận, y hắng giọng một cái, đối Vân Liệt nói, "Ta còn cần ngươi giúp một chuyện, ngày mai ngươi có việc gì không? Nếu như không có chuyện gì, ta đến nhà Vương thợ mộc một chuyến rồi đến tìm ngươi, cần ngươi giúp đỡ làm ít đồ."
Nghĩ đến Vương Tuấn cũng ở Vương gia thôn, Vân Liệt nói, "Ta cùng ngươi đi."
Ánh mắt hắn nghiêm túc, thái độ kiên quyết.
Lý Cẩn nhịn không được cười cười, "Khoảng cách ngắn như vậy, ta tự mình đi là được, không có gì phải lo lắng, ngươi cứ ở nhà chờ ta là được." Giọng điệu này, nói cứ như Vân Liệt là thê tử nhà mình vậy.
Lý Cẩn như bị điểm trúng huyệt cười, không nhịn được cười ha hả. Thấy Vân Liệt vẻ mặt bất đắc dĩ, y cười càng to hơn, "Bé ngoan chờ, đừng có chạy lung tung nha."
Vân Liệt bật cười lắc đầu, cả khuôn mặt là vẻ dung túng.
"Được, không còn sớm nữa, tỷ tỷ đã làm cơm xong, ta đi về trước."
"Được." Vân Liệt đóng cửa lại, cùng y đi một đoạn đường ngắn.
Lý Cẩn vung vung ta, "Trở về đi, đường chỉ ngắn như vậy, còn đưa gì mà đưa."
Đi lên trước nữa có không ít nhà, Vân Liệt vốn cũng chỉ dự định đưa đến đây, "Đi đường chậm chút."
Lý Cẩn liền đi ra một đoạn, khi quay đầu lại phát hiện Vân Liệt vẫn còn đứng tại chỗ, y bật cười lắc đầu, cảm thấy cái tên này cũng thật thà ghê, nói không cho hắn đưa đi thì hắn lại nhìn theo.
Lúc Cẩn ca nhi về đến nhà, tỷ tỷ xác thực đã làm cơm xong.
Cơm nước cũng đã dọn xong, Thần ca nhi liền đi tới bếp lấy đũa.
Hai ngày nay luôn bận rộn, buổi tối cũng không có thời gian kể cố sự cho nhóc. Lý Cẩn sờ sờ đầu tiểu tử, hỏi một câu, "Nghiên tỷ đâu?"
Lý Uyển bưng cháo vào nhà chính, có chút dở khóc dở cười, "Còn ở chuồng gà đây, vừa ở không một chút đã nhanh chân đến xem gà con có đói bụng không, có khát không, nhớ kỹ canh giờ cho nó ăn, rồi lại sợ chúng nó đánh nhau. Chốc chốc lại đến nhìn chằm chằm, thực sự là dụng tâm mà, may mắn là nuôi ít."
Nhìn thấy tiểu nha đầu từng bước từng bước mở lòng, khiến cho Lý Uyển được an ủi không ít.
Thần ca nhi mang đũa xong, liền đi gọi muội muội ăn cơm.
Lý Cẩn kể lại chuyện phát sinh trên trấn với tỷ tỷ một lần, hoàn toàn không để ý tới quy củ ăn không nói ngủ không nói*. Lý Uyển cũng không gò bó y, ở đây cũng không có người ngoài.
Hai đứa trẻ lúc ăn cơm đặc biệt ngoan, Nghiên tỷ cũng không cần giúp đỡ, tự mình ăn, tự mình gắp rau húp cháo, đặc biệt không cần lo lắng. Trong nhà nghèo quen rồi, hiện tại có tiền, ăn được nhiều thứ, bọn họ cũng không chút nào lãng phí, chén cơm mỗi lần ăn xong đều không còn một hạt.
Cơm nước xong, thấy tỷ tỷ lại muốn đi rửa chén, Lý Cẩn liền đứng lên ngăn cản nàng, "Đệ đi rửa, tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút."
Rau củ trong sân đã được tưới một lần, nước Thần ca nhi tưới nhiều nhất là một phần ba, còn lại không cần nói cũng là tỷ tỷ tưới. Trong nhà không có giếng nước, mỗi lần tưới thì phải đi đến dòng suối nhỏ lấy, gánh một thùng đặc biệt mệt người. Trước đây Lý Cẩn đã tưới qua một lần, y cảm thấy được rất không thoải mái.
Chờ đến khi phiên xa làm xong, trước phải để tỷ tỷ thử xem, tranh thủ đào một giếng nước tại nhà.
Lý Uyển từ trước đến giờ không tranh nổi với y.
Lý Cẩn rửa xong, liền luyện chữ một chút, biết được mười mấy chữ phồn thể. Chờ tỷ tỷ cùng Nghiên tỷ rửa mặt xong, y liền mang Thần ca nhi vào trong sân, dự định cùng tắm rửa. Tuy rằng hai người cùng tắm với nhau rất nhiều lần, nhưng tiểu tử bẫn cảm thấy thật bất tiện, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ chót.
Lý Cẩn nhìn thấy thì buồn cười không thôi, vẫn cứ bắt lấy tiểu tử ôm vào trong ngực chà chà lưng cho nhóc, tiện thể chọt lét nhóc.
Thần ca nhi sợ nhột, không nhịn nổi nữa cười xin tha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!