Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: NguynLiên tiếp mười ngày sau đó, thẳng cho đến khi gà mẹ trong nhà ấp ra gà con, tiểu nha đầu mới không khỏi cao hứng.
Cho gà ăn vẫn là việc của tiểu nha đầu, khi vừa biết gà mái bắt đầu ấp trứng, Nghiên tỷ rất cao hứng, mỗi ngày cho ăn mà mong đợi không thôi. Trí nhớ tiểu hài tử có giới hạn, sau hai mươi ngày Nghiên tỷ đã sớm quên việc ấy. Không nghĩ tới mới sáng sớm khi cho gà mẹ ăn, năm quả trứng thì đã có bốn con gà con chui ra.
Đôi mắt Nghiên tỷ nhất thời sáng lên.
Gà con mới nở ra lông còn ướt nhẹp áp sát lên da, đôi mắt vẫn còn nhắm, mí mắt phấn nộn non non, vừa mềm vừa nhỏ. Trái tim Nghiên tỷ mềm nhũn, bé đứng vọt lên, muốn mang tin tức tốt này nói cho nương cùng cữu cữu, kết quả không cẩn thận liền làm đổ rau chuẩn bị cho gà ăn.
Tiểu nha đầu nhất thời thương tâm không thôi, sợ bị dơ gà mái ăn vào bụng bụng sẽ không thoải mái, bé vội vã ngồi xổm xuống, vừa cẩn cẩn thận thận nhặt rau lên, vừa gọi to, "Cữu cữu, nương, ca ca, gà con sinh ra rồi, các ngươi mau ra đây xem nha."
Nhặt rau lên rồi bé còn chu miệng nhỏ thổi thổi.
Thần ca nhi đang tưới nước cho đồ ăn, cách Nghiên tỷ gần nhất, nghe xong thì lập tức buông thùng gỗ nhỏ xuống, chạy về phía chuồng gà.
Mấy ngày nay vì tâm tình Nghiên tỷ không tốt, nên tiểu hồ ly vẫn luôn được Thần ca nhi chăm sóc, đã sớm xem Thần ca nhi là tiểu chủ nhân chân chính của mình. Thấy nhóc đi, vật nhỏ cũng vội vội vàng vàng bước chân ngắn đi theo. Khoảng thời gian gần đây nó được ăn ngon, nên cao lớn hơn không ít, còn mập ra một chút. Khi bước đi, thân thể nhỏ bé còn uốn éo một cái, trông thật đáng yêu, nhất là bộ lông đỏ rực kia, khiến cho người ta yêu thích không thôi, xa xa nhìn vào còn đẹp hơn đám mây đỏ trên bầu trời.
Khi tiểu nha đầu nhìn thấy ca ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười, "Ca ca, mau nhìn gà con!"
Thần ca nhi liếc mắt nhìn, thấy muội muội rốt cục cũng chịu nở nụ cười, đáy mắt cũng lộ ra một vệt ý cười. Vốn tưởng rằng ca ca tới trước tiên sẽ sờ sờ gà con, kết quả ca ca chỉ ngồi xổm xuống bên cạnh mình.
Thần ca nhi nhặt nhặt rau rớt bên cạnh Nghiên tỷ lên, tuổi nhóc lớn hơn chút, nên động tác cũng lưu loát hơn. Nghiên tỷ mím mím miệng nhỏ, cười cười, đột nhiên bắt chước cách cữu cữu hôn bé, hôn ca ca một cái.
"Ca ca tốt nhất."
Mặt Thần ca nhi nóng lên, rau trong tay rơi xuống một cái, nhóc mím mím môi, cảm thấy muội muội học cái không hay, thần sắc liền cực kỳ nghiêm túc, "Nữ hài tử không thể hôn lung tung người khác."
Nghiên tỷ mở to đôi mắt, theo bản năng phản bác một câu, "Ca ca không phải là người khác."
Lý Cẩn đi ra vừa lúc nghe như thế, thấy tiểu nha đầu rốt cục vui vẻ, y cũng không nhịn cười được, ôm tiểu nha đầu lên, "Ca ca dĩ nhiên không phải người khác, Nghiên tỷ muốn hôn thì hôn. Thần ca nhi tuổi nhỏ như vậy đã cứng nhắc, cẩn thận không cưới được tức phụ." Hoàn toàn xem Thần ca nhi là tiểu hán tử.
Nghiên tỷ che miệng cười.
Lý Uyển cũng không nhịn cười được, "Lại nói bậy."
Bên trong căn nhà nhỏ tràn đầy tiếng cười cười nói nói, quét đi những ngày mù mịt.
Nghiên tỷ vẫn luôn vui vẻ loanh quanh bên gà con, "Nương, gà con có thể cho con nuôi không?"
Lý Uyển cười cười, "Gà mái Nghiên tỷ đã nuôi rất tốt, gà con đương nhiên cũng có thể để con nuôi, thế nhưng mấy ngày đầu phải chú ý mới được, nương với con cùng nuôi có được không?"
Có thể để cho bé tự mình tham gia, tiểu nha đầu liền rất vui vẻ, "Chúng ta phải làm ổ cho gà con chứ?"
Lý Uyển ôn nhu gật gật đầu, sờ sờ đầu tiểu nha đầu, dạy cho bé từng bước làm ổ cho gà như thế nào. Nghiên tỷ nghe rất nghiêm túc, cuối cùng còn đột nhiên nói một câu, "Nương, gà con cũng chỉ có nương cùng huynh đệ tỷ muội, không có cha."
Vừa dứt lời nước mắt liền rơi xuống, "Con so với gà con hạnh phúc hơn, con còn có cữu cữu."
Tiểu nha đầu tuy rằng không biết cha cùng nương vì sao phải tách ra, thế nhưng chuyện tách ra này thực sự làm cho bé rất khó chịu. Những ngày qua cứ nghĩ đến cha là bé liền không nhịn được lén lút rơi nước mắt, bé liền hiểu rõ, một nhà bọn họ phải thật sự đi. Mấy ngày nay bởi vì bé mà mọi người không dám nói chuyện lớn tiếng, trong nhà cũng mất đi tiếng cười cười nói nói.
Bé mặc dù tuổi nhỏ, nhưng vẫn nhận ra một điều gì đó, tâm tình cũng khó chịu lợi hại.
Kỳ thực nếu suy nghĩ kỹ một chút, bé so với gà con còn hạnh phúc hơn, bé còn có một người cữu cữu lợi hại nhất thương bé nhất trên đời này. Bé chỉ là không còn cha mà thôi, nha nha, vừa nghĩ tới không còn cha, nước mắt Nghiên tỷ liền rơi xuống.
"Nghiên tỷ không khóc, Nghiên tỷ của chúng ta kiên cường nhất." Lý Uyển vừa đau lòng vừa khó chịu, yêu thương hôn lên mặt tiểu nha đầu một cái.
Từng chút từng chút lau khô nước mắt trên mặt bé, động tác vô cùng dịu dàng.
Nếu như có thể, nàng thật không muốn để cho hài tử chịu đựng chuyện như vậy, nhưng nàng biết rõ rằng nếu như tiếp tục ở lại Triệu gia thì căn bản là chuyện không thể. Tính cách Thần ca nhi đã thành như vậy, nàng không muốn Nghiên tỷ cũng mất đi nụ cười ngây thơ. Đau dài không bằng đau ngắn, bé hiện tại tuổi còn nhỏ, qua một thời gian ngắn hết thảy sẽ lại tốt lên thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!