Chương 3: Trở thành cữu cữu rồi!

*

Tại Trúc Khê thôn, họ Trương là thế gia vọng tộc, người được trúng tuyển làm quan cũng là từ họ Trương mà ra, họ Lý chỉ có chừng mười hộ, dù không phân chia cấp bậc, thì người họ Trương tự nhiên cũng là cao nhân đứng đầu, trên đường gặp phải họ Lý, sống lưng họ đều thẳng tắp. Tình huống như vậy mãi cho đến khi Lý gia có người đậu cử nhân mới được cải thiện.

Cử nhân Lý gia đương nhiên là cha Lý Cẩn, nhưng đáng tiếc ông là người đoản mệnh, thật khó khăn mới thú được nữ nhi Hình bộ Thị lang, còn tưởng là được lên đại quan ngũ phẩm, nhưng không đến mấy năm cũng bởi vì nhạc phụ đứng sai phái, nên chịu liên lụy. Cũng may ông thú chỉ là thứ nữ, cũng không nhậm chứ ở kinh thành, nên kết cục chỉ bị giáng chức.

Mấy năm ông làm quan, Lý lão thái ở trong thôn ra vẻ ta đây không ít, bà ở Trúc Khê thôn nổi danh là chanh chua, từ lúc nhi tử làm đại quan, bà ta càng tỏ vẻ không thôi.

Nhi tử Trương đại nương vì bệnh nên mất sớm, bà ta cả ngày nói Trương đại nương không phúc khí, lại còn lời trong lời ngoài toàn ám chỉ bàlà sao chổi, Trương đại nương có thể yêu thích bà ta mới là lạ a!

Lúc này khắp khuôn mặt Trương đại nương đều là ý cười, "Khẳng định bà không đoán được chuyện tốt là gì đâu?"

Lý lão thái ngờ vực liếc bà một cái, thấy bà cười vui vẻ, đáy lòng không hiểu sao nổi lên căng thẳng, lẽ nào tên nghiệp chướng kia không bị trời cao bắt đi?

"Có liên quan tên nghiệp chướng kia? Còn nhỏ đã khắc chết cha mẹ rồi, chẳng lẽ lại chuyện tương tự lại xảy ra với tỷ tỷ hắn?"

"Ai nha, tẩu tẩu Lý gia, lời này của tẩu là không đúng, tỷ đệ bọn họ khi còn sống cùng cha mẹ tại Kim Lân vẫn sống tốt nha, không phải là trở về với tẩu mới không tốt đẹp sao."

"Ý ngươi đây là gì? Ta là kẻ khắc hay sao?" Lý lão thái nhất thời nổi giận, tính khí bà ta không tốt, vừa giận lên ánh mắt như một cây đuốc, cự kỳ hung hãn.

Trương đại nương mới không sợ bà ta, "Ta cũng không có nói như vậy, Cẩn ca nhi cũng là đứa số khổ, bị người ta nhẫn tâm đẩy một cái, choáng váng ngất đi đã đành, thật vất vả đầu mới tỉnh táo, kẻ ở trên còn ở đây nói mát, sao lại có người tâm đen như vậy."

Cho dù đúng là bà ta đẩy Lý Cẩn bị ngốc, nhưng Lý lão thái lại không nghe nổi người khác nói chuyện này, nếu là thường ngày thì Lý lão thái đã sớm không tha, nhưng hiện tại lại ngây ngẩn cả người, đầu tỉnh táo?

Một tên bị nhược trí mười năm đột nhiên khỏe lại?

Đáy mắt Lý lão thái tràn đầy nghi ngờ, chỉ cảm thấy đây là một chuyện cười lớn.

Sợ Lý lão thái nổi điên cắn người linh tinh, Trương đại nương tốt bụng đẩy bà ta một cái, để cho bà ta tỉnh lại.

"Tẩu tẩu Lý gia, Cẩn ca nhi thực sự đã khỏe, tẩu mau đi xem một chút đi."

Thấy tất cả mọi người nói như vậy, đáy lòng Lý lão thái bỗng hoảng loạn, bà hung tợn trừng Trương đại nương một cái, bưng chậu quần áo tiếp tục đi về phía trước.

Đáy lòng bà mang tâm sự, đi có chút nhanh. Chạm mặt càng lúc càng nhiều người. Nhân duyên Lý lão thái không tốt, không ít người nói lời khó nghe với bà: "Ai nha, nương Lý Trì, tôn tử của bà ngất một cái liền ngất khỏe lại, bà đi xem chưa?"

"Con dâu ta mang theo bao táo, bảo là muốn cho Lý Cẩn bồi bổ thân thể."

"Con dâu ta cũng đi, trong nhà không có thứ gì tốt, liền lấy một ít gạo. Cẩn ca nhi số khổ, cha mẹ đều mất sớm, chỉ còn lại một người tỷ tỷ, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, ông trời thật có mắt, để cho hắn khôi phục lại bình thường."

Từng người từng người cố ý buông lời nói đâm bà đây mà.

Nói bà là nãi nãi còn không bằng người ngoài.

Lý lão thái tức giận quăng chậu giặt quần áo trong tay, vừa nghĩ tới tên nghiệp chướng kia khỏe mạnh, bà liền tức ngực lợi hại, quần áo cũng không muốn giặt nữa, ôm chậu gỗ về nhà. Nhìn bóng lưng chật vật của bà, những người khác nhịn không được che miệng cười.

Sau khi Lý lão thái về đến nhà, nhìn thấy con dâu thứ hai Xuân Lan trốn trong phòng còn chưa chịu bắt đầu làm cơm, bà giận dữ đặt chậu gỗ xuống đất rầm một tiếng.

"Tìm đường chết à, còn không nhanh đi làm cơm."

Vương Xuân Lan là cháu gái nhà mẹ bà, cũng không sợ bà, không nhanh không chậm từ trong nhà đi ra. Nàng lớn lên xinh đẹp, đôi mắt hạnh rất đẹp, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, miệng lại ngọt như mật, nên ngày thường rất được Lý lão thái thích, "Nương, ai làm ngài sinh khí vậy?"

Vừa nói vừa xoa bóp vai cho Lý lão thái.

Sắc mặt Lý lão thái tốt hơn một chút, khoác tay áo một cái như đuổi ruồi, "Còn không phải là tên tiểu nghiệp chướng kia sao, được rồi, nhanh đi làm cơm đi, ăn cơm tối đừng gọi ta."

Nói xong, bà ta liền đi vào phòng, nằm trên giường, hoảng sợ vô cùng.

Kỳ thật sở dĩ bà ta ghét Cẩn ca như vậy không ngoài hai nguyên nhân. Một là chê tiểu ca nhi không dễ nuôi, hai là từ lúc Lý Cẩn sinh ra, chuyện trong nhà không thuận lợi. Năm thứ nhất Lý Cẩn sinh ra, bà ta đột nhiên ngã bệnh, kém chút sốt đến hỏng đầu; năm thứ hai sinh ra, Lý lão gia tử té gãy chân; năm thứ ba, cha hắn bị giáng chức; năm thứ tư, mẹ hắn chết; năm thứ năm cha hắn lại bị sói gặm không còn một móng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!