Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: NguynCửa hàng trên danh nghĩa Cố gia có tổng cộng ba cửa hàng bánh ngọt, Cố Tử Ngọc để chưởng quỹ của mỗi cửa hàng lấy một vò. Sau khi trở về, các chưởng quỹ lại đề cử mứt trái cây với một vài khách nhân trọng điểm, có không ít người có tiền vừa thử liền thích đã mua mứt trái cây.
Số người quay lại ngày hôm sau cơ hồ đạt đến tám mươi phần trăm.
Kết quả, vui vẻ chưa đến hai ngày liền xảy ra chuyện này.
Cố Tử Ngọc đưa tay rót hai chén nước, đưa một chén cho Lý Cẩn, dù hắn nhìn có vẻ tiều tụy, nhưng thần sắc trên mặt vẫn trấn định, "Hiện tại tất cả mọi người đang bàn luận chuyện mứt trái cây, còn có người nói mứt trái cây có độc."
Sau khi nếm thử mứt trái cây, A Phúc còn tưởng rằng nó có thể kiếm được món hời như thịt Đông Pha, hiện tại danh tiếng cửa hàng bị xấu đi không nói, thiếu gia bọn họ còn bị lão gia mắng một trận.
Trong lòng tiểu A Phúc khá là phiền muộn, không nhịn được mà than thở, "Có thể nhiều người nói nó có độc, nhưng cũng có người chưa từng ăn, lại dám ra kết luận. Bây giờ vừa mới bắt đầu đã nháo thành như vậy, ngươi nói xem sao lại xui xẻo như vậy chứ."
Nó tức giận, lông mày vểnh lên.
Lý Cẩn không nhịn được bật cười lắc đầu, "Đây đâu tính là xui xẻo, làm ăn nào có chuyện không gặp vấn đề? Muốn kiếm tiền thì phải gánh chịu rủi ro, không ai lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, thiếu gia nhà ngươi đã đủ phiền lòng rồi, ngươi cũng không thể lại than thở theo."
A Phúc chu miệng, lúc này nó căn bản không cười nổi nha.
Lý Cẩn liếc mắt nhìn Cố Tử Ngọc một cái, hỏi, "Người bị đau bụng là tiểu thiếu gia Lý gia thích thịt Đông Pha phải không? Ta nhớ tới khi ta đến đây, có một người trẻ tuổi vì món thịt Đông Pha kia mà ra giá năm lượng bạc, còn mua cho gia gia hắn một phần, là hắn đi?"
"Trí nhớ Lý huynh tốt lắm, đúng là hắn."
"Nếu hắn thích món thịt Đông Pha, mong rằng ấn tượng với mứt trái cây cũng sẽ không quá kém, không bằng chúng ta mang một đột phá cho Lý thiếu gia, đến lúc đó mời Lý phu nhân..."
Mới vừa nói đến đây, một gã sai vặt vẻ mặt hoang mang hoảng loạn đẩy cửa ra, "Thiếu gia, thiếu gia, không xong, Trương Nhị Căn lại đến cửa hàng gây sự, còn động tay với tiểu nhị trong quán nữa."
Hắn chạy nhanh, nên khi đi quang ngưỡng cửa không cẩn thận, xém chút đã té ngã, may mà vịn được cửa.
Cố Tử Ngọc vội vã đứng lên, "Động tay? Vì chuyện bạc?"
"Dạ, nhất định bắt Lý chưởng quỹ phải đền tiền."
"Lý chưởng quỹ ấn theo lời ngài nói mà cự tuyệt, nên hắn liền tìm một đám người đến nháo, điểm tâm đều bị hắn hất đổ đi, cái giá phía tường đông cũng ngã xuống."
Tim Lý Cẩn đột nhiên nảy lên, "Đập trúng người không?"
"Kém chút đập trúng A Hải, may mắn hắn trốn kịp."
Cố Tử Ngọc híp mắt lại, gương mặt tuấn mỹ che kín âm trầm, "Tên Trương Nhị Căn này ai cho hắn lá gan, một quản sự sòng bạc nho nhỏ cũng dám gây sự với ta, không sợ bổn thiếu gia khiến hắn không sống nổi sao?"
Đáy mắt Lý Cẩn chợt lóe lên một vệt trầm tư, "Nhị thiếu xin bớt giận, đối phương nếu đã kéo theo một đám người tìm đến, chỉ sợ "lai giả bất thiện", đi, chúng ta cũng đi gặp tên Trương Nhị Căn này."
Cố Tử Ngọc cũng cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ, ngày thường Trương Nhị Căn đối với hắn luôn luôn khách khí, khi biết được tên đi đầu gây sự là gã, hắn liền cảm thấy buồn bực, hiện tại gã còn dẫn theo một đám người đến, còn động tay, ai cho gã lá gan chứ?
Trên đường phố người đến người đi, có không ít người nhìn thấy phía xa xa có một cửa hàng trước cửa bu đầy người. Từ xa còn có thể nghe thấy tiếng mọi người nghị luận.
"Đến tột cùng là mứt trái cây gì lại gây ra chuyện lớn đến như vậy? Nghe đâu còn kém chút đã làm mất mạng người."
"Cái này ngươi không biết sao? Chuyện mứt trái cây độc là do chính miệng Lý phu nhân nói, nhi tử bà ta kém chút đã mất mạng, đại nha đầu nhà ta làm nha hoàn tại Lý phủ, chính tai nghe thấy. May mắn Lý thiếu gia mạng lớn, không thì không biết lần này còn xảy ra đại sự gì."
"Xem ra mứt trái cây kia quả thật có độc, không thì làm sao có nhiều người tìm đến nháo như vậy?"
"Các ngươi nhìn tác phong làm việc của cửa hàng Cố gia này, mứt trái cây xảy ra vấn đề, lại còn vung quyền cước với người bị ăn hỏng bụng, sao lại lớn lối như vậy chứ? Không đền bạc đã đành, lại còn đánh người, còn có vương pháp không chứ?"
"Vương pháp? Bọn họ mà nói vương pháp với ngươi? Đây chính là tiệm của Cố gia, Túc Nguyên trấn, ai lại không biết tên tuổi Cố gia, nghe đâu huyện thái gia nhìn thấy lão gia tử nhà bọn họ còn phải bưng trà rót nước đây, nói chi đến kém chút mất mạng người. Nếu có thật mất mạng người thì người đó cũng phải tự nhận mình xui xẻo."
Vừa mới đến gần, Lý Cẩn liền nghe thấy lời này, y cảm thấy buồn cười, "Cố gia các ngươi lợi hại như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!