Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: NguynLý Cẩn cười cười, "Mai Chi tỷ, chuyện chia việc đệ vốn là có tính toán như vậy, cũng không phải Đại Ngưu tẩu đề nghị mới đáp lại, đệ cùng tỷ tỷ sức người có hạn, rất nhiều chuyện không làm được, có mọi người hỗ trợ nên có thể thoải mái không ít, hay là mọi người không đồng ý giúp đỡ?"
Mai Chi còn muốn nói gì đó, Lý Cẩn lại dứt khoát nói, "Như vậy đi, buổi tối gọi đại nương cùng bọn người Đại Ngưu ca, cùng nhà đệ ăn một bữa cơm, đệ bảo tỷ tỷ làm chút đồ ăn ngon, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, đến lúc đó cùng nhau bàn chuyện."
Lý Cẩn vốn dĩ không có ý định dựa vào mứt trái cây để làm giàu, y vốn còn muốn dựa vào chuyên ngành của mình để dùng, kỳ thực chỉ cần có thể kiếm tiền, có thể làm cho người bên cạnh được sống tốt, chỉ cần là việc đàng hoàng, thì làm cái gì cũng như nhau không phải sao?
Người nhà quê khổ cực quanh năm suốt tháng kiếm được không bao nhiêu tiền, hàng năm có khối người chết đói, nếu như có thể phát động mọi người cùng nhau trồng cây ăn quả, còn có thể tiện thể cải thiện sinh hoạt mọi người bên cạnh một chút. Cớ sao không làm?
Lý Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này có thể dùng được, thần thái nơi đáy mắt cũng sáng lên.
Huống hồ mỗi mùa đều có trái cây tương ứng.
Ngoại trừ mứt sơn mai còn có thể làm mứt táo tây*, mứt thơm*, mứt đào*, chỉ cần vị ngon, còn sợ không bán được sao?
Y hoàn toàn có thể tạo ra một nhãn hiệu, nếu như có thể mở ra nguồn tiêu thụ, một ngày sẽ thu được mấy đấu vàng vào tay.
Đại Ngưu ca cùng Nhị Hổ ca hai người làm việc rất nhanh tay, phẩm hạnh cũng không có trở ngại gì, có thể giúp được không ít việc, vừa nghĩ đến phân bọn họ một phần mười thì có vẻ thiếu. Bất quá tức phụ Đại Ngưu thật không phải là người tốt, phải nghĩ một biện pháp mới được.
Lý Cẩn sờ sờ cằm, thần sắc rất lười biếng, con mắt của y cực kỳ đẹp, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, dù cho không cười vẫn mang theo một chút xinh đẹp, chỉ nhìn thôi cũng khiến tâm tình người ta vô thức thả lỏng.
Tâm tình Vân Liệt cũng thả lỏng.
"Đúng rồi, buổi tối có thể nói tỷ tỷ làm gà xào xả ớt." Nhớ đến trong nhà còn có mấy quả ớt nhỏ, đôi mắt Lý Cẩn đột nhiên sáng lên.
Lý Cẩn hận không thể chạy không ngừng không nghỉ về nhà nhanh chóng nói phương pháp làm cho tỷ tỷ.
"Tăng nhanh tốc độ chút."
Lý Cẩn vỗ vỗ vai Vân Liệt, hoàn toàn không có ý thức được bởi vì động tác của y mà nửa vai Vân Liệt bị cứng ngắc.
Vân Liệt hạ mắt, phối hợp lời nói lấy roi trong tay quất mông bò một cái.
Đại hoàng ngưu nghểnh cái cổ ò một tiếng, rốt cục không chậm rãi lắc lư nữa.
Lý Cẩn tràn đầy phấn khởi nói với Vân Liệt, "Một chút nữa ngươi đừng đi về, đến nhà ta ăn đi, cho ngươi nếm thử đồ ăn mới một chút."
Nghĩ đến đề phòng của Lý Uyển đối với hắn, Vân Liệt chần chờ một chút, rồi cự tuyệt, "Lần sau đi, buổi tối còn có chút việc."
"Buổi tối thì có thể có chuyện gì?" Lý Cẩn mở to đôi mắt, hỏi, ánh mắt vô tội vô cùng.
Ánh mắt Vân Liệt dừng lại.
Mai Chi kéo ống tay áo Lý Cẩn một chút, tiểu tử ngốc này sao có thể nói chuyện như thế với hán tử chứ.
Mai Chi vội vã thay y nói, "Cẩn ca nhi chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là có chút lòng hiếu kỳ, Vân thợ săn cứ bận, đừng để ý đến hắn."
Đáy mắt Lý Cẩn chợt lóe lên một nét tiếc nuối, nhiều người mới náo nhiệt nha, bất quá cũng không thể làm trễ nãi chính sự của hắn.
Lý Cẩn rất nhanh lại tràn đầy sức sống, "Vậy thì lần sau đi, ta dám cam đoan món ăn này ngươi tuyệt đối chưa từng ăn."
Vân Liệt cười cười, "Được."
Nhìn thấy hắn cười, Mai Chi còn nghĩ mình bị hoa mắt, đang muốn liếc nhìn nhiều hơn một chút, Vân Liệt đã khôi phục bình thường.
Trong lúc nói mấy câu thì cũng đã đến Trúc Khê thôn.
Trên đồng cũng không ít hán tử đang làm việc, xa xa bỗng nghe thấy có tiếng xe bò từ đường chính quẹo lại đây, chờ đến khi xe bò tới gần, bọn họ mới buông cuốc dự định lên tiếng chào hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!