Chương 13: Có một chút căn nguyên!

Chuyển ngữ: Yên Vân

Biên tập: NguynHình thể con dê rất lớn, một nửa hắn khiêng trên vai, nửa kia hắn dùng tay cầm, bước chân hắn tuy rằng to, nhưng con dê vẫn ổn ổn định định treo trên người hắn.

Lý Cẩn ngẩn người, "Con dê thật lớn!"

Thừa dịp y giật mình ngơ ngẩn, Vân Liệt trở tay lưu loát xách con dê mang đi, trực tiếp bỏ xuống đất trống trong sân.

Mặt trời còn chưa lặn, trước khi đến đây đã làm không ít việc, trên người Vân Liệt không ít mồ hôi, trên trán cũng có, còn có vài giọt rơi vài bên trong vạt áo, khiến nửa gương mặt tuấn mỹ kia đặc biệt gợi cảm.

"Ngươi lên núi săn thú?"

Vân Liệt gật đầu, liền lấy ra một con vật nhỏ từ trong lòng.

Trên tay là một vật đo đỏ

Hắn giơ tay đưa cho Cẩn ca nhi.

Lý Cẩn càng thêm giật mình, "Tiểu hồ ly?"

Trông có thể không phải là tiểu hồ ly, nó nho nhỏ, nhìn như vừa ra đời chưa được mấy ngày. Cả thân màu lông đỏ rực, cực kỳ giống mây trên trời màu đỏ, lông xù, nhìn rất đáng yêu, cho dù chưa bao giờ nuôi qua động vật nhỏ, Lý Cẩn vẫn thích vô cùng, "Từ đâu mà có?"

"Tìm."

Hai ngày trước khi Vân Liệt đi núi Nam Linh liền thấy con tiểu hồ ly này, lúc đó hắn căn bản không để trong lòng. Lần này Cẩn ca nhi gọi hắn tới dùng cơm, cảm thấy đi tay không lại không tốt, hắn liền đi một chuyến đến núi Nam Linh. Khi đang bắt dê, tiểu hồ ly lảo đảo chạy đến bên chân hắn, ánh mắt tội nghiệp, hắn không biết sao bỗng dưng nghĩ tới đôi mắt to sáng ngời của Cẩn ca nhi, khi phản ứng lại thì đã bắt con vật nhỏ này nhét vào trong ngực.

Tiểu tử này thành thật vô cùng, không nhúc nhích nằm nhoài trước ngực hắn.

Đôi mắt Nghiên tỷ sáng ngời, chỉ liếc dê núi một cái, liền không nhịn được vịn chân cữu cữu nhìn lên xem, "Tiểu hồ ly là cái gì?"

Lý Cẩn cười cười, cúi người xuống, "Cho con sờ sờ."

Lý Uyển nghe được động tĩnh, từ phòng bếp bước chân ra ngoài xem, liếc mắt liền thấy được Vân Liệt đứng bên cạnh Cẩn ca nhi, còn có một con dê lớn ở trên đất.

Khi liếc đến tiểu hồ ly trong tay Cẩn ca nhi, nàng mím mím môi, thu hồi tầm mắt, khi thái rau khí lực lớn hơn không ít.

*: tiểu hồ ly

Vật nhỏ không quản nơi nào đều được người yêu thích, Chân ca nhi ngay cả bánh ngọt cũng không ăn, tha thiết mong chờ đến gần, Thần ca nhi cũng ngẩng đầu nhỏ lên, muốn đưa tay sờ một cái nhưng không tiện giơ lên cao.

Lý Cẩn cười cười, để Chân ca nhi cùng Thần ca nhi đưa tay sờ sờ, sau đó đưa cho Vân Liệt, "Thật đẹp, trả lại cho ngươi."

Vân Liệt hơi sững sờ.

Hắn nhìn Cẩn ca nhi sâu sắc, bất động thanh sắc khom lưng đưa tiểu hồ ly cho Nghiên tỷ, hời hợt giải thích một câu, "Ta một người hán tử chăm sóc hồ ly không tốt, đưa cho tiểu nha đầu đi."

Nghiên tỷ kinh hỉ hai mắt mở to.

"Có thật không?"

Lý Uyển vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe vậy động tác trên tay chậm lại một chút, Nghiên tỷ là một tiểu nha đầu sao có thể chăm sóc tốt? Đang định đi ra từ chối, Cẩn ca nhi lại sờ sờ đầu Nghiên tỷ, "Còn không nhanh cám ơn thúc thúc."

"Cám ơn thúc thúc! Thúc thúc tốt nhất." Nghiên tỷ hưng phấn nói một lèo, dẻo miệng vô cùng.

Lý Uyển dừng chân một chút, có nên đi ra?

Vân Liệt quay đầu nói với Cẩn ca nhi: "Ta trở về thay quần áo, một chốc lại tới."

"Được, hồ ly này chúng ta nhận, con dê ngươi lấy đi bán lấy tiền, đừng để lại, trong nhà đồ ăn gì cũng có rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!