Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: NguynLý Cẩn kể lại việc gặp cướp cùng việc Vân thợ săn giúp đỡ.
Sau khi Lý Uyển nghe xong căng thẳng không thôi, "Có bị thương chỗ nào không?"
"Không."
"Vậy phải cảm tạ hắn thật đàng hoàng. Ngày mai tỷ làm vài món ăn ngon, đệ gọi hắn qua, kêu cả Đại Ngưu cùng Nhị Hổ, mời bọn họ ăn một bữa ngon."
Đại Ngưu cùng Nhị Hổ là hai đệ đệ của Mai Chi, ngày thường giúp đỡ họ không ít. Lý Uyển đều ghi vào lòng.
"Được, ngày mai đệ đi gọi họ, vừa lúc đệ mua không ít thịt, đến lúc đó lại đi bắt hai con cá, làm phong phú bữa ăn chút."
Lý Uyển gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, "Không đúng, từ đâu mà đệ có bạc? Những thứ đồ này tốn không ít đi?"
Thấy nương cùng cữu cữu nói không ngừng, Nghiên tỷ nhào tới trên người Lý Cẩn, sững sờ chen vào một câu, "Cữu cữu cũng đánh người xấu?"
"Dĩ nhiên, cữu cữu lợi hại như vậy, không thể chờ chịu đòn nha."
Tiểu nha đầu cười vô cùng vang dội, "Cữu cữu lợi hại nhất rồi! So với thúc thúc còn lợi hại hơn! So với hổ con còn lợi hại hơn! Nương, cữu cữu lợi hại như vậy, có thể thưởng kẹo cho cữu cữu không?"
Nghịch nửa ngày nguyên lai là chờ cái này.
Lý Uyển không nhịn được cười, chỉ chỉ chóp mũi tiểu nha đầu, "Con đúng là quỷ lém lỉnh."
"Chuyện bạc để tối lại nói, cữu cữu trước chia kẹo cho hai tiểu bảo bối, lần này ai cũng không thể ngăn cản Nghiên tỷ chúng ta ăn kẹo!" Nói xong nháy mắt với Lý Uyển một cái.
Lý Uyển dở khóc dở cười, tên quỷ bỡn cợt này.
Ngoại trừ kẹo, Lý Cẩn còn lấy ra mấy thứ bánh ngọt. Có bánh cát tường*, bánh hoa hồng*, khất xảo quả*, bánh quế hoa*, đều tinh xảo như nhau. Y đem bánh ngọt bày lên bàn ở nhà chính.
Có bánh ngọt, Nghiên tỷ liền kẹo cũng không thèm, bé trừng mắt to nhìn chằm chằm bánh ngọt, chỉ sợ mắt hơi động chút bánh ngọt liền mọc cánh bay đi. Tiếng nói tiểu nha đầu cũng nhẹ đi chút, "Cữu cữu, đây đều là của chúng ta? Chúng ta có thể tùy ý ăn sao?"
"Dĩ nhiên, đây là cữu cữu cố ý mua cho các ngươi, ăn đi." Được đáp án khẳng định, Nghiên tỷ không thể chờ đợi được nữa cầm lấy một cái đẹp mắt nhất cắn một cái.
Thấy Thần ca nhi chỉ đứng ở đó nhìn chằm chằm, Lý Cẩn liền kéo tiểu tử đến trước mặt, rồi trực tiếp lấy một cái bánh nhét vào trong miệng nhóc. Hai má Thần ca nhi nóng lên, đưa tay nhận lấy bánh ngọt.
Tính tình nhóc không hoạt bát như Nghiên tỷ, lại không quen cùng cữu cữu đụng chạm như thế, nên cả người né ra sau một chút, "Nương, cữu cữu cũng ăn."
Nghiên tỷ cũng gọi, "Nhanh ăn nhanh ăn, ăn rất ngon."
Lý Uyển cười có chút bất đắc dĩ, "Tay còn chưa rửa kìa."
Lý Cẩn: "Ăn bẩn sống lâu."*
*câu gốc là đại khái "ăn bẩn không bệnh", nhưng dịch "ăn bẩn sống lâu" thấy gần gũi hơn. ^.^
Từ nhỏ đã biết ngụy biện, Lý Uyển lắc đầu một cái, cầm lấy khăn lau lau cho hai đứa nhỏ.
Lý Cẩn lấy hết đồ vật trong giỏ trúc ra, nước tương cùng bột mì đều mang xuống bếp, quần áo thì đưa cho Lý Uyển, "Tỷ, đệ không biết kích cỡ, nên mua đại, tỷ xem một chút có hợp không, nếu như không hợp đệ lại tìm thời gian đi đổi."
Lần này Lý Uyển thật kinh ngạc, "Sao lại mua quần áo?"
Sau khi sờ vào vải vóc, thần sắc của nàng càng nghiêm nghị. Quần áo may sẵn rất quý, dù là vải bố thô ráp tầm thường một bộ cũng phải ba mươi, bốn mươi văn, chất lượng chút thì giá cả gấp đôi. Vải trong tay nàng chính là sợi bông, mặc vào rất thoải mái, so với vải bố quý hơn nhiều lắm.
Cẩn ca nhi một hơi mua tám bộ! Cái này tốn bao nhiêu bạc đây? Lại liếc đến giấy bút mực, nàng hít vào một hơi khí lạnh, cả người cũng không khỏe, thả quần áo xuống liền cầm nghiên mực lên.
Thuở nhỏ nàng lớn lên tại Kim Lân thành, kiến thức rộng rãi, đối với nghiên mực cũng có chút hiểu biết nhất định. Nghiên mực này nguồn gốc từ Tân Chân, là loại nghiên mực từ đá sao kim*, đen như sơn, bóng như ngọc, rất hiếm thấy, cho dù là một khối bình thường nhất cũng phải mười mấy lượng bạc. Bút lông là bút lông cừu, lại một lần ba cây! Đến khi nhìn thấy giấy, nàng cơ hồ đứng không vững, choáng váng đầu lợi hại, hắn đây là đem toàn bộ bảo vật trên trấn về nhà sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!