Chương 10: Nhạc Nha, em đem trả bài thi cho Trần Dạng đi

Edit: Simi

Chỗ này gần khu vực trường học, buổi tối xe cộ không nhiều, nhìn thấy học sinh cũng chỉ hơi chú ý một chút rồi thôi.

Lương Thiên mới quay đầu qua thì anh cũng đã chạy sang bên đường đối diện.

"Dạng ca động tâm thật à?" Triệu Minh Nhật khoác vai cậu ta, nghi ngờ nói: "Thế này cũng hơi nhanh rồi, chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu?

"Cô ấy xinh thì xinh thật, nhưng em gái xinh đẹp có rất nhiều, trước kia Lâm Tâm Kiều cũng đâu có kém, nhưng anh lại chẳng thèm để vào mắt. Chẳng lẽ nhìn một cái là dính cả đời? Lương Thiên hất tay cậu ta xuống,"Cậu nghĩ coi cậu ta phá lệ bao nhiêu lần rồi, hết đưa về nhà còn chuyển sách giùm, cậu cho là cậu ta rảnh rỗi đi giúp đỡ người gặp khó khăn à, nhất định là vì có hứng thú rồi, nhưng tôi lại không cảm thấy chuyện này chỉ đơn giản là vừa gặp đã yêu."

Trực giác của cậu ta là vậy, còn thật hay không thì không thể hỏi cậu ta rồi.

"Được rồi, được rồi, tranh thủ thời gian qua đó đi."

"Tôi muốn xem thử Dạng ca trêu chọc cô ấy thế nào, trêu đến độ tên của mình cũng không thèm nói cho người ta biết."

"Cậu chả hiểu gì hết, đây gọi là tình thú đó.

"Gần đầu thu, thời tiết bên ngoài dần mát hơn, từng đợt gió thoảng qua thậm chí còn mang chút hơi lạnh se se. Nhạc Nha không nghĩ tới mình ra ngoài còn gặp lại nữ sinh kia, hơn nữa còn bị đẩy một cái. Trong tay cô đang ôm nhiều thứ, bị vấp một cái, mắt không thấy đường phía trước, chân loạng choạng, may mắn cô giữ được thăng bằng nên không ngã sấp xuống, nhưng đồ đạc trên tay lại rơi hết. Nữ sinh kia hơi nghiêng người,"Ai da, vô ý quá."

Nhạc Nha không để ý đến cô ta, chuyên tâm thu dọn đồ đạc, chủ yếu cô cảm thấy mình cũng không cần phải phí lời với dạng người này.

"Hồi nãy không phải kêu tôi xin lỗi sao?

"Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói. Nhạc Nha dừng tay thu dọn đồ đạc,"Lúc đó cậu đụng tôi, tôi một mực không truy cứu, còn giờ là do cậu cố ý, tôi đắc tội gì với cậu à?

"Cô cũng không phải kẻ ngu, cố ý như vậy sao có thể nói là ngoài ý muốn. Nữ sinh kia muốn nói gì đó, bỗng có một nam sinh xuất hiện bên đường, cô ta lập tức nháy mắt,"Tôi không cẩn thận thôi.

"Cô ta nói vòng vo, khiến Nhạc Nha vô cùng khó hiểu. Lần đầu tiên cô phát hiện giọng nói của một người có thể thay đổi đến trình độ này. Nhạc Nha chưa kịp đứng dậy, chợt nghe một tiếng"a

"vô cùng thảm thiết, sau đó thấy nữ sinh kia ngã sấp trước mặt cô, mắt kính rơi qua một bên. Cô lui về sau một chút, nhìn thấy Trần Dạng đang lười biếng thu hồi chân. Nhạc Nha nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng nói:"Cảm ơn."

Trần Dạng cầm lấy bức tranh vẽ trên mặt đất, giơ lên trước mặt mình, "Bình thường khi bị ăn hiếp cậu đều không lên tiếng sao?

"Trên giấy vẽ một quả táo, vẫn chưa vẽ xong, nhưng đã thành hình thành dạng. Nhạc Nha phản bác:"Tôi không có."

Trần Dạng gật đầu, "Cậu không có.

"Nhạc Nha nghe anh nói câu này đều là đang lừa gạt người khác, muốn phản bác lại không tìm thấy lời muốn nói, dứt khoát im luôn. Nữ sinh nằm trên đất đã bò dậy, đúng lúc Trần Dạng quay đầu, trong đáy mắt đen nhánh lộ ra tia đe dọa nguy hiểm. Cô ta dậm chân, bỏ chạy. Nhạc Nha nhặt hết đồ rồi đứng dậy, thấy bức tranh vẽ trong tay Trần Dạng, liền nhắc anh:"Trả cho tôi.

"Trần Dạng gõ gõ tờ giấy, đưa cho cô. Dáng vẻ anh như bất cần, không hiểu sao lại hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, có một số người không tự chủ được lại nhìn qua. Nhạc Nha chỉ có thể nhanh chóng cầm lấy. Không ngờ tay còn chưa chạm vào tờ giấy, toàn bộ đồ trên tay đều biến mất, dọa cô phải hoảng sợ kêu một tiếng:"Cậu làm gì vậy?

"Vô tình chạm mắt với Trần Dạng, cô nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Nhạc Nha nhỏ giọng hỏi:"Cậu muốn làm gì?

"Đối với cô mà nói đồ đạc rất nhiều, còn đối với Trần Dạng lại giảm bớt hai ba phần, vô cùng nhẹ nhàng. Giọng điệu của Trần Dạng nhàn nhạt,"Đưa balo cho tôi.

"Nhạc Nha sửng sốt một chút, vốn đang ôm chặt balo, sau đó thấy anh cau mày, lại do dự lấy xuống đưa cho anh. Đầu ngón tay chạm phải làn da trần như sự khác biệt giữa buổi đêm giá lạnh và ban ngày ấm áp. Rõ ràng nhiệt độ tay Nhạc Nha rất ấm, vậy mà cô lại cảm thấy như mình đang bị phỏng, vội vàng rụt tay lại. Trần Dạng đưa tay ra, cầm lấy balo xém nữa bị ném xuống đất,"Cậu nghĩ tôi có thể cầm không khí à?

"Nhạc Nha bị trêu chọc liền đỏ mặt. Không biết phải nói gì, cô dứt khoát đi lên phía trước, chưa kịp bước đi, cổ áo đồng phục đã bị kéo lại. Trần Dạng nhẹ nhàng nghiêng người, nói vào tai cô:"Cậu còn thiếu tôi một bữa cơm."

Nhạc Nha giãy giụa khỏi tay anh, che lỗ tai đang dần nóng lên của mình, "... Cậu nói chuyện đừng dựa gần như vậy."

Trần Dạng cười cười, "Sợ cậu không nghe thấy."

Nghe vậy, Nhạc Nha thả tay xuống, chỉ chỉ máy trợ thính của mình, nghiêm túc nói: "Tôi có thể nghe rõ.

"Cô đứng đối diện anh, nghiêng người vuốt tóc sang một bên, lộ ra vành tai trắng nõn, trên đó đeo máy trợ thính nhỏ xinh xắn. Cô gái nhỏ không chút phòng bị, khuôn mặt sạch sẽ, cánh môi hơi hé mở, cộng thêm làn da trắng trẻo, có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ thật nhỏ. Yết hầu Trần Dạng khẽ di chuyển. Cô như thế này, anh lại hơi muốn động thủ. Nhạc Nha nghe thấy người bên cạnh chợt thở dài. Cô khó hiểu, nhưng không ngại đề ra ý kiến của mình,"Tôi phải về nhà ăn cơm tối, để tôi mời cậu uống trà sữa được không?

"Trần Dạng không trả lời. Nhạc Nha lại suy nghĩ,"Cậu không thích trà sữa à, vậy cậu thích ăn gì, tôi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!