Chương 42: (Vô Đề)

Đêm khuya tĩnh lặng nhưng giọng nói kia lại quyến rũ đến thế.

A…

Chỉ vì một câu đó của anh mà cơn buồn ngủ của Từ Y Đồng bay biến sạch sẽ.

Giọng anh đã đủ khiến cô khó chống đỡ, mà hình ảnh của anh… chỉ hiện lên nửa thân trên trong khung hình, dựa lưng vào đầu giường. Dư Qua nằm nghiêng, ánh mắt rũ xuống, anh nhìn cô từ trên cao. Góc máy mà người thường khó kiểm soát nổi, ấy vậy mà anh lại…

Bộ não cô tạm thời ngừng hoạt động vài giây, trong đầu vô thức hiện lên hai chữ:

— Quyến rũ.

Từ Y Đồng như bị điện giật, cô vội vàng ném điện thoại ra xa mà không dám nhìn thêm. Lăn qua lăn lại hai vòng, cô chui cả người vào trong chăn úp mặt vào gối và kéo chăn trùm kín đầu. Nửa phút sau cô mới chậm rãi thò ra ngoài. Vì thiếu dưỡng khí nên mặt đỏ bừng tóc tai rối tung.

Đổi sang tư thế nằm sấp, Từ Y Đồng bò trở lại gần điện thoại nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh.

Vừa thầm khinh bỉ bản thân không có tiền đồ, vừa u oán trách móc: "Sao anh lại nói chuyện với em kiểu đó? Là anh cố ý đấy à?"

Dư Qua đáp: "Em thấy sao?"

Từ Y Đồng lặng lẽ nhắm mắt.

Ai đó… ai đó có thể nói cho cô biết không. Có phải là do cô uống nhiều quá không, sao giờ Dư Qua nói gì cô cũng thấy như đang… mập mờ trêu ghẹo vậy chứ.

Cuối cùng cô đành đầu hàng: "Em thấy… là có."

Anh mập mờ đáp: "Vậy thì đúng là vậy đấy."

Thật sự… thật sự không phản bác?!

Từ Y Đồng cảm thấy huyết áp lại muốn tăng vọt, trong lòng cô gào thét nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: "Ồ… nên là, anh đang muốn làm gì?"

Biểu cảm trên mặt của Dư Qua rất bình thản, anh bình tĩnh và tùy ý hỏi: "Hôm nay sao lại buồn ngủ sớm như vậy?"

Anh đột ngột hỏi như vậy khiến Từ Y Đồng lập tức cảm thấy có chút bối rối, "Ừm… em…"

Sau đó, cô suy nghĩ theo lời Dư Qua. Là trách móc? Hay là hỏi thăm… thật sự là hết cách mà, kiểu yêu đương của họ chắc chắn không phải là chuyện bình thường. Sao cô lại quan tâm Dư Qua đến thế? Anh chỉ nói vài câu đơn giản đã khiến cô cảm thấy trong lòng rối bời, rồi không thể kiểm soát được mà nghĩ lung tung.

Từ Y Đồng thiếu tự tin thừa nhận: "Tối nay em đã uống một chút rượu."

Dư Qua im lặng, anh không có ý kiến gì.

Vì cô không nói cho anh biết chuyện này.

Từ Y Đồng hình như hiểu anh đang nghĩ gì: "Trước đó em không nói với anh vì sợ anh sẽ nghĩ em rất thích uống rượu, rất mất hình tượng."

Dư Qua: "Anh không quan tâm."

"Vậy anh nghĩ…" Cô ngừng lại.

"Chuyện gì?"

Có vẻ như hiểu được ý anh, Từ Y  Đồng cắn môi, ngón tay ấn lên bàn phím rồi đánh ra một câu đoán mò có chút tự đa tình.

Chỉ có mấy từ mà cô mất đến nửa phút mới gửi đi.

Vẫn cảm thấy cổ họng khó chịu, Dư Qua lấy viên kẹo bạc hà từ hộp bên đầu giường bỏ ra một viên. Anh thu nhỏ cửa sổ video liền nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi.

-Từ Y Đồng: [Là cảm thấy hôm nay em nói với anh quá ít sao?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!