Chính là do Từ Y Đồng khơi mào. Cô đưa ra một vài gợi ý rồi ném câu hỏi về phía anh để anh tùy ý suy nghĩ. Mà lúc ấy bên cạnh anh chỉ có Từ Y Đồng nên Dư Qua mới vô thức nghĩ đến cô.
Điều đó rất hợp lý.
Nhưng… lại không nên như vậy.
Nghĩ sâu đến mức này, chính anh cũng thấy mình hơi nghĩ quá.
Từ Y Đồng vẫn cứ nói không ngừng còn Dư Qua thì im lặng lắng nghe, từ trước đến giờ đều như vậy. Nét mặt anh từ đầu đến cuối không hề thay đổi, rất lý trí, rất nghiêm túc, đúng với phong cách thường ngày của Dư Qua. Mỗi lần Từ Y Đồng nói xong một đoạn anh đều đúng lúc "ừ" một tiếng nên cô lại tiếp tục nói.
Thế nhưng đến khi Từ Y Đồng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?", Dư Qua vẫn chỉ "ừ" một tiếng.
Lúc này, cuối cùng cô cũng nhận ra sự mất tập trung của anh.
Hơi do dự, Từ Y Đồng chọc nhẹ vào cánh tay anh: "Anh không muốn nghe tôi nói mấy chuyện này à? Vậy tôi sẽ không nói nữa."
Dư Qua rõ ràng vẫn chưa phản ứng kịp.
"Anh giống như đã lơ đãng rất lâu đấy."
Yết hầu của Dư Qua khẽ chuyển động, anh chậm rãi nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang nghĩ đến chuyện khác."
Dù anh không nói rõ nhưng Từ Y Đồng đại khái cũng đoán được Dư Qua đang lo lắng điều gì, vì vậy cô nghiêm túc gật đầu: "Không sao, tôi biết mà, tôi hiểu, tôi hiểu."
Câu nói đó khiến Dư Qua nghiêng đầu nhìn cô thêm một cái nữa.
Từ Y Đồng đương nhiên cũng nhìn lại anh.
Phải biết rằng cô rất hiếm khi là người thua trong những lần đối mắt. Nhưng không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy có chút không ổn, ánh mắt của Dư Qua dường như chứa đựng điều gì đó khác thường, anh nhìn cô như thể đang ôm nặng trong lòng một tâm sự. Từ Y Đồng cảm thấy hơi mất tự nhiên nên đưa tay gãi gãi má.
Cô định nói gì đó nhưng Dư Qua đã lên tiếng trước.
"Răng còn đau không?" anh hỏi.
Từ Y Đồng cười toe toét: "Cũng ổn rồi, tôi không còn đau nhiều nữa."
Dư Qua cụp mắt xuống, anh lơ đãng đưa tay vào túi áo khoác, vừa chạm đến chiếc hộp thì đúng lúc phía sau vang lên tiếng ồn ào, từng bước chân dồn dập kéo đến.
Anh giữ nguyên tư thế mà không động đậy.
Một nhóm người nối đuôi nhau đi ra từ sau cánh cửa kính, lần lượt đi ngang qua hai người họ. Họ đi rất vội, chạy vài bước rồi mới nhận ra có điều gì đó không đúng liền quay đầu lại nhìn.
Từ Y Đồng đứng cạnh Dư Qua, cô cùng anh nhận lấy ánh nhìn chăm chú của cả nhóm.
Người dẫn đầu chủ động chào Dư Qua một tiếng.
Dư Qua gật đầu nghiêm túc, nhìn anh vẫn điềm đạm và ổn trọng như thường lệ.
Nhóm người đó vừa đi xa thì lại có một nhóm khác nhanh chóng xuất hiện. Khi họ vô tư đi ngang qua liền kêu lên từng tiếng kinh ngạc: "Wa, Phí Hỉ!"
Dư Qua phản ứng bình thản chỉ "ừ" một tiếng.
"Trời ơi, Ngư Thần!"
Dư Qua cũng lại "ừ" một tiếng.
"Chậc, Hỉ ca!"
Lần này Dư Qua dứt khoát không lên tiếng nữa, nét mặt của anh cũng dần trở nên lạnh lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!