Tuy kì thi tháng mất nửa ngày, nhưng cũng chả ảnh hưởng gì đến Chu Lạc, cậu vẫn làm bài ổn định như bình thường.
Thi xong lại được nghỉ, cuối cùng đã có thời gian thư giãn, Chu Lạc tổng hợp lại những thông tin từng nghe về Nam Nhã qua những lời đồn.
Mẹ Nam Nhã là thanh niên trí thức, xinh đẹp có khí chất, thích đọc sách, yêu văn học thơ ca. Năm đó cha Nam Nhã vừa ý bà, nhưng bà muốn trở về quê hương, vào một buổi tối uống rượu say mang thai, cuối cùng đành phải ở lại trấn Thanh Thủy.
Mẹ Nam Nhã thích đọc thơ, may quần áo, là một thợ may có tay nghề trong trấn, kĩ thuật may sườn xám của bà được truyền từ bà ngoại Nam Nhã từ thời dân quốc.
Trong trấn không có mấy ai tin, đều cho rằng đây là tàn dư của sự phong hóa (*) luôn giễu cợt chuyện này.
(*) Phong tục và giáo hóa
Cha Nam Nhã vốn ham uống rượu, cứ say rượu là đánh người, đừng nói là vợ, ngay cả Nam Nhã cũng không tránh được. Sau một lần ngược đãi, mẹ Nam Nhã tự sát.
Cha cô nhanh chóng mang theo cô tiến vào gia đình Hồ Tú, nhưng chỉ được mấy năm, cha Nam Nhã lại chết cóng trong tuyết, khi đó Nam Nhã đang học trung học.
Nam Nhã giống mẹ thích văn học nghệ thuật, thành tích năm đó vô cùng tốt, ai cũng nghĩ rằng cô sẽ là sinh viên đầu tiên của trấn Thanh Thủy, song Hồ Tú chiếm lấy tiền cha Nam Nhã để lại, không nộp học phí, cô buộc phải nghỉ học.
Khi đó có người nói, Hồ Tú muốn giữ Nam Nhã lại làm vợ cho thằng lưu manh không học vấn không nghề nghiệp nào đó.
Trước kia Chu Lạc chẳng bao giờ để tâm đến chuyện này, hiện tại nghĩ lại phát hiện mình đã nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến cô, cảm giác này thật kì lạ.
Chu Lạc nằm trên chiếu, nhìn quạt trần chuyển động vù vù, nghĩ đến Nam Nhã mặc sườn xám, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Lúc này cậu muốn gặp Nam Nhã đến phát điên, nhưng lại không có lí do nào, cũng không thể chạy tới cửa hàng cô nói muốn mua sườn xám. Có thể nghe thấy cô nói hay không, cho dù là lời nói bậy cũng tốt.
Nghĩ như vậy, Chu Lạc bật dậy xoay người xuống giường, chạy tới cửa hàng tạp hóa. Trên đường cậu chạy rất chậm, nghĩ đến mình bất chấp trời nắng vui vẻ chạy tới nghe đám phụ nữ kia buôn chuyện, không khỏi mắng thầm mình đúng là bụng đói ăn quàng.
Đau nhất là ông trời cũng không thỏa mãn cho chút hi vọng nhỏ bé ấy.
Trong cửa hàng hôm nay không có hội buôn chuyện, Chu Lạc đi một chuyến tay không, khỏi phải nói cảm thấy mất mát thế nào.
Lâm Quế Hương kì quái:
"Sao con lại chạy tới vào lúc này?"
Chu Lạc đờ người mở tủ lạnh ra nói:
"Nóng, con muốn ăn que kem."
"Từ trong nhà chạy tới ăn kem ư?"Lâm Quế Hương cảm thấy quái lạ,
"Đọc sách cho lắm nên ngu cả người rồi, tủ lạnh trong nhà có mà."
Con ăn hết rồi.
Chu Lạc đối phó, thầm nghĩ chiều nay phải ăn hết sạch kem trong nhà.
Lâm Quế Hương kinh ngạc:
"Hôm trước mẹ mới mang về hai mươi cái, đã ăn hết rồi ư?"
Chu Lạc: ...
Chu Lạc hít một hơi:
"Bạn đến nhà ăn hết rồi."
Lúc này Lâm Quế Hương mới thôi không hỏi nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!