Bóng cây xuyên thấu qua cửa sổ xám tro, chiếu lên vách tường nhà.
Trong gian phòng cách vách chỉ có cô quạnh và trống vắng.
Chu Lạc tỉnh rượu hơn phân nửa, tâm tình kích động mất kiểm soát đã vơi đi rất nhiều, chỉ còn sót lại nỗi chán chường và uể oải. Cậu ôm người ngồi co ro trên đất, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Nam Nhã cũng ôm mình ngồi đối diện.
Hai người đều bình tĩnh lại, thời gian lặng lẽ trôi đi rất lâu rất lâu, không có ai lên tiếng.
Nam Nhã nhìn bóng cây kéo dài trên đất, cô hỏi:Đã tỉnh chưa?
Chu Lạc ừ một tiếng, cố sức xoa đôi mắt sưng đỏ của mình.
Sau đó lại im lặng.
Mới đây không lâu, cậu vẫn còn nói rất yêu cô, là kích động nhất thời hay là rượu vào lời ra?
Mới đây không lâu, cô nói chỉ trêu đùa lợi dụng cậu, là lời nói thật lòng hay là hành động bất đắc dĩ?
Không ai hỏi, cũng không có ai tìm chứng cứ xác minh. Không nên, hoặc là không dám.
Một lúc lâu sau, Nam Nhã nói:
"Đi về nghỉ ngơi đi, cậu mệt rồi."
Chu Lạc không nhúc nhích, hỏi:Còn chị thì sao?
Nam Nhã nói:
"Nếu không mở cửa tiệm, sẽ có người đến gõ cửa."
Chu Lạc lại dụi dụi mắt lần nữa, đau đến mức không mở ra được, cậu thấp giọng nói:Tối em đến tìm chị.
Nam Nhã im lặng không nói gì.
Chu Lạc dời tay khỏi mắt, nhìn cô:
"Chúng ta cần bình tĩnh nói chuyện với nhau, Nam Nhã. Khi tâm tình bình lặng lại, chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau."
Nam Nhã gật đầu:Được.
Chu Lạc đứng dậy, người hơi lảo đảo. Nam Nhã đỡ cậu, thấy mắt cậu đỏ au như mắt thỏ.
Cô hỏi:Không sao chứ?
Chu Lạc thở dài một hơi, nhăn mày, giọng nói oán giận:
"Lần sau đừng như vậy, trái tim em bị chị chọc cho vài dao đau muốn chết luôn rồi. Hiện giờ kiệt sức, ngay cả bước đi cũng không có sức mà nhấc chân."
Nam Nhã lại gật đầu:Ừ.
"Buổi tối em đến tìm chị, chúng ta nói chuyện tiếp." Cậu nhắc lại lần nữa.
Biết rồi. Cô nhẹ giọng đáp.
Chu Lạc đi tới cạnh cửa, quay đầu lại thấy Nam Nhã vẫn lẳng lặng đi theo phía sau. Cậu cúi đầu tiến lên, hôn lên má cô, lại hôn đôi môi cô, rồi mới bước ra khỏi cửa sau, leo tường rời đi.
Cậu đi được một lúc rồi nhưng Nam Nhã vẫn thất thần đứng ở cạnh cửa. Cô sợ cậu buông tha cô, lại sợ cậu không buông tha cô. Cô dự tính cứ như vậy, yên lặng mà sống, nuôi dưỡng Uyển Loan khôn lớn, cuộc đời này của cô coi như kết thúc, ai ngờ cậu lại xông vào.
Đường càng đi càng khó, cô do dự khi bước tiếp, lại luyến tiếc khi lùi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!