Chương 39: (Vô Đề)

Không bao lâu sau, giấy báo trúng tuyển được gửi đến, Lâm Quế Hương cầm đọc suốt một tiếng đồng hồ, vừa khóc vừa cười, chỉ thiếu không đem nó đi ép rồi dán luôn vào vách tường của tiệm tạp hóa.

Đây cũng là việc vui nhất của toàn bộ trấn, Chu gia nhanh chóng thu xếp buổi tiệc mừng, Nam Nhã cũng được mời đến, tất nhiên sẽ tham dự.

Hôm đó cô đến nhà trẻ đón Uyển Loan hơi muộn.

Chu Lạc đi theo cha mẹ tiếp đón khách khứa và bạn bè, nhìn thấy mọi người đã đến gần như đông đủ chỉ thiếu Nam Nhã, Chu Lạc ngồi cùng đám bạn mà lòng thấp thỏm, lúc này Nam Nhã mới ôm Uyển Loan đi đến.

Các bàn xung quanh đã kín chỗ, chỉ còn hai chiếc ghế bên cạnh Chu Lạc còn trống.

Trần Quân lên tiếng gọi:

"Chị Nam Nhã, lại đây ngồi đi."

Nam Nhã đỏ mặt, theo lý mà nói đi dự tiệc ngồi đâu chẳng được, nhưng trong lòng cô vốn có tật cứ ngập ngừng không chịu bước qua. Thế nhưng những cô cậu học trò lại rất nhiệt tình lôi kéo, Chu Lạc vốn là chủ tiệc, càng không thể tỏ ra quá lạnh nhạt, cũng lên tiếng nói:

"Chỗ này chưa có ai ngồi, chị sang đây ngồi đi."

Nam Nhã làm như không nghe thấy, nhìn xung quanh xem có chỗ nào trống không. Uyển Loan nâng tay nhỏ lên chỉ về phía Chu Lạc, Nam Nhã mặc kệ cô bé.

Lâm Quế Hương cũng bước lại, đẩy Nam Nhã:

"Xin lỗi, Nam Nhã. Các bàn khác đều kín hết rồi, cô chịu khó ngồi cùng bọn nhỏ nhé." Vừa nói vừa kéo Nam Nhã đến ngồi xuống bên cạnh Chu Lạc.

Đã đến mức này rồi, Nam Nhã đành tỏ ra bình tĩnh, kéo đĩa nộm thập cẩm đến trước mặt Uyển Loan, đút cho cô bé ăn.

Mấy đứa học trò ngồi cùng bàn cũng không để ý đến chuyện Uyển Loan liên tục giơ tay đòi Chu Lạc ôm, ngay lúc Nam Nhã sơ ý lơ đãng, cô bé đã nhào vào lòng Chu Lạc.

Nam Nhã căng thẳng không biết làm sao, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào cô bé.

Chu Lạc cảm thấy như vậy không ổn, chi bằng cứ giả bộ như không, ôm lấy Uyển Loan chơi. Nam Nhã đã sớm nhìn ra, đưa chân âm thầm đạp cậu một cái dưới bàn, Chu Lạc ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, không lộn xộn nữa.

Chu Lạc uống bia, cười đùa cùng đám bạn, cụp mắt xuống lén liếc sang bên cạnh thấy Nam Nhã ôm Uyển Loan, chỉ lo đút cho con bé ăn, bản thân lại chẳng động gì, muốn giữ Uyển Loan một lát để cô rảnh tay. Nhưng nghĩ lại, chắc Nam Nhã sẽ không để ý đến cậu, lại từ bỏ ý định.

Uyển Loan ăn thịt bò, thì thầm gọi Chu Lạc, chữ cậu vừa thốt ra, Nam Nhã đã đút miếng khoai tây vào miệng, miễn cưỡng chặn lời của cô bé.

Chu Lạc nhìn thấy Nam Nhã căng thẳng đến đổ mồ hôi, liếc mắt nhìn Trần Quân, cậu thành thật thoải mái nhìn Uyển Loan, cười nói:

"Uyển Loan, gọi cậu Chu Lạc."

Trần Quân ngầm hiểu, lập tức mắng:

"Cái thằng này, lại được lợi rồi, Uyển Loan gọi tớ là anh đấy, nếu nghe lời cậu thì cũng phải gọi tớ bằng cậu Trần Quân nhé?"

Chu Lạc:Chứ sao?

Trần Quân hào hứng:

"Hóa ra cậu đang chờ tớ nói à?"

Đám bạn cùng bàn nghe thế cười ha ha.

Có người lên tiếng:

"Chúng ta đều gọi là chị Nam Nhã cả, cho nên Uyển Loan gọi Chu Lạc bằng cậu là đúng rồi, đừng giả bộ ngây thơ nữa."

Nam Nhã thở dài một tiếng.

Uyển Loan vui vẻ gọi cậu Chu Lạc, sau đó lại lần lượt gọi tên từng món ăn trên bàn. Mọi người thích thú vô cùng, luôn miệng khen Uyển Loan thông minh xinh xắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!