Chương 33: (Vô Đề)

Đêm đó, Chu Lạc làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu vẫn nhớ đến khoảng khắc mặt mày Nam Nhã đỏ ửng khi cậu ngậm ngón tay cô.

Không biết có phải do mùa xuân đến, kích thích các hormone phân bố trong cơ thể khiến cơ thể ngủ vùi trong suốt mùa đông bỗng rục rịch trỗi dậy, nảy sinh những tâm tư manh động hay không? Cậu dường như quay trở lại cái đêm mùa hè khô nóng khó chịu ấy.

Ngoài cửa sổ, tiếng kêu ghê rợn của đám mèo rừng, ánh trăng sáng soi chiếu cơ thể Nam Nhã, cô ngâm mình trong suối nước. Tại sao lúc cô bơi trong làn nước lạnh mùa đông ấy, cậu lại không mân mê cô, không hôn cô? Một lần sảy chân để hận nghìn đời!

Chu Lạc nằm lăn qua lăn lại trên giường, cầm gối ôm lấy đầu, thống khổ rên rỉ.

Một giờ sáng, cậu vẫn thanh tỉnh.

Đứng dậy bước ra khỏi cửa, nằm ở sân phơi dò xét một lúc, tầng một đèn tắt tối thui. Cậu len lén xuống cầu thang, cẩn thận đẩy cửa ra, chạy vào trong ngõ.

Ánh trăng sáng rực, trấn nhỏ như được úp dưới cái lồng đầy sương trắng. Ngõ nhỏ tĩnh lặng, đã quen với sự náo nhiệt của nó lúc ban ngày, Chu Lạc không thể miêu tả sự hưng phấn và hiếu kỳ trong lòng lúc này.

Trên đường chẳng có lấy một bóng người, thỉnh thoảng thấy mấy con chó hoang đang liếm láp.

Chu Lạc chạy vèo qua hai con chó nhỏ nhanh như chớp, quay đầu lại nhìn thấy chúng nó đang dính vào nhau giao phối. Chu Lạc nhìn chằm chằm hai con chó nhỏ một hồi thế nhưng chúng chẳng thèm để ý đến cậu, miệng không ngừng rên ư ử.

Con chó đực còn đưa mắt liếc nhìn cậu, giống như đang khinh bỉ Chu Lạc biến thái vậy.

Chu Lạc lắc đầu than thở, hỏi:

"Trông mày nhỏ như vậy, hóa ra đã là chó trưởng thành rồi sao?"

Cậu đột nhiên muốn bước lại dọa chúng nó thử, xem thử nếu dọa đuổi hai con chó lúc này thì chúng sẽ luống cuống đến mức nào? Ngẫm lại cảm thấy hành vi này qua thiếu đạo đức, vì vậy vung tay một cái, xoay người bỏ đi.

Đến nhà Nam Nhã, cả căn nhà đang chìm trong giấc nồng.

Chu Lạc bò lên cây phượng vĩ, trèo đến trước cửa sổ phòng Nam Nhã, gõ mấy cái. Một lát sau, rèm cửa được vén lên, Nam Nhã mặc váy ngủ mặt hơi lơ mơ, sau lại kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên đang ngồi trên bậu cửa sổ.

Cô ngây người nhìn cậu, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, chẳng kịp suy nghĩ, mở cửa sổ theo bản năng:Cậu tới làm...

Lời còn chưa hết cậu thiếu niên đã chui tọt vào phòng nhanh như khỉ rồi.

Nam Nhã sững sờ tại chỗ, mấy giây sau mới tỉnh táo lại, hạ giọng nói:

"Chu Lạc, cậu muốn làm gì?"

"Em nhớ chị! Nhớ đến mức không ngủ nổi!"

Cậu quay người lại, xốc chăn ngồi xuống giường cô, tay chống cằm, trong còn lo lắng hơn cô.

Cậu điên rồi sao? Cô chỉ ra cửa sổ:Ra ngoài!

"Em ra rồi chị có mở cửa sổ cho em vào nữa không?"

Đừng có nói nhảm!

"Em còn lâu mới ra, khó khăn lắm mới mò vào được đây, có ngu mới đi ra! Em đã là một thằng điên rồi, không cần phải giả ngốc thêm làm gì nữa!"

Chu Lạc.

Cô cố gắng khắc chế tâm trạng của mình lúc này:

"Cậu đừng bướng nữa, mau đi về đi."

"Em không bướng, em nhớ chị thật mà, chị không tin sao?"

Vẻ mặt cậu thiếu niên chân thành tha thiết, Nam Nhã nhất thời không nói gì được. Điều họ suy nghĩ không giống nhau, tin hay không cũng không quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!