Chương 29: (Vô Đề)

Chu Lạc cũng nghe loáng thoáng được vài chuyện, nhưng không đi hỏi Nam Nhã. Nam Nhã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, cậu không quá lo lắng cho cô.

Vả lại dạo này ánh mắt mọi người trên trấn đều đổ dồn về phía Nam Nhã, nếu cậu đến thăm cô chỉ rước thêm phiền phức mà thôi, chi bằng cứ ở nhà quan tâm mấy bộ ôn tập đề thi đại học thì hơn.

Chu Lạc khoác balo lên vai, đeo tai nghe vào, vừa nghe nhạc vừa đi đến trường. Cậu lơ đãng ngẩng đầu về phía núi rừng, bất ngờ phát hiện ngọn núi đã được phủ một màu xanh non mơn mởn.

Chu Lạc cúi đầu cười, nhớ tới tháng trước, cậu cùng Nam Nhã leo lên đỉnh núi ngắm rừng phong lá đỏ.

Cậu hít sâu một hơi tận hưởng không khí mùa xuân, ánh mắt trầm xuống, thấy Nam Nhã đứng ở cách đó không xa, đối diện đi tới. Ánh mắt cô nhàn nhạt lướt qua gương mặt cậu, cũng trông về những chồi non trên núi, sau đó lại chậm rãi nhìn sang cậu.

Cô cùng nghĩ đến một khắc kia, hai người như thấu hiểu suy nghĩ trong lòng nhau, liếc mắt liền biết được tâm tư đối phương.

Chu Lạc cười cười, tinh thần sáng láng bước đến trường học.

Khi bước đến bậc tam cấp, Trương Thanh Lý từ phía sau đuổi đến.

Chu Lạc đang nghe nhạc, Trương Thanh Lý gọi mấy câu cũng nghe thấy. Trương Thanh Lý chạy đến, rút tai nghe của cậu ra, hét to:Chu Lạc!

Chu Lạc giật bắn mình, giật lại chiếc tai nghe, liếc nhìn cô bạn rồi tiếp tục bước đi.

Trương Thanh Lý đi bên cạnh cậu:

"Cậu biết tin gì chưa?"

Tin gì?

"Từ Nghị chết do tai nạn giao thông ấy."

"Chuyện ấy liên quan đến cảnh sát, tớ biết để làm gì?" Giọng Chu Lạc đều đều.

"Nhà cậu mở tiệm tạp hóa, chắc phải nghe được lời bàn tán của mọi người chứ."

Chu Lạc chợt dừng bước, Trương Thanh Lý chút nữa là đụng trúng người cậu. Chu Lạc quay đầu lại, nói:

"Cuối cùng ngày này cũng đến."

Cái gì cơ?

"Ngay cả cậu cũng tin vào mấy lời xì xầm không căn cứ của đám bà tám kia ư?" Chu Lạc cười cười. Thay vì nói là đùa cợt, chi bằng nói cậu đang châm chọc cho rồi.

Trương Thanh Lý cảm thấy nhân phẩm của mình đang bị nghi ngờ vội vàng lên tiếng thanh minh:

"Không phải! Cậu đừng đổ oan cho tớ! Chẳng qua tớ cũng có chút quan tâm đến chuyện này mà thôi. Mọi người đều đang bàn luận về Nam Nhã nhưng tớ chẳng tin đâu, tớ chỉ mong mọi chuyện nhanh chóng được làm sáng tỏ. Ngày nào mẹ tớ cũng nhắc đến chuyện của cô ta, phiền muốn chết!"

Chu Lạc không nói gì, thở dài:

"Chỉ có thể nói rằng, làm phụ nữ quá khó khăn mệt mỏi."

"Đàn ông con trai nói mấy lời này thật kì lạ." Trương Thanh Lý kéo balo trên lưng hỏi:

"Vì sao đột nhiên cậu lại nói vậy?"

Đã nghĩ từ lâu rồi.

Chu Lạc nói:

"Làm phụ nữ không được phép có bất kì tì vết nào, nếu lộ ra sẽ bị người đời chỉ trích soi mói. Không chỉ bị những người phụ nữ khác bêu xấu, mà còn bị cả xã hội phán xét."

Trương Thanh Lý nhăn mày hỏi:Ý cậu là sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!