Nam Nhã đẩy cửa phòng bệnh vào, nhẹ nhàng quay người đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng.
Trên giường bệnh, Hồ Tú vì tiếng động mà tỉnh giấc, hoảng hốt nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt nhanh chóng rơi vào người Nam Nhã, liếc cô từ trên xuống dưới nhưng cô vẫn bình thản đứng đó.
Ánh mắt Hồ Tú tràn ngập thù hận.
Nam Nhã cười nhạt, đi tới, cởi áo khoác, ngồi xuống hỏi:
"Dì à, bệnh của dì đã đỡ hơn chưa?"
"Không cần mày quan tâm!" Hồ Tú nói. Bà ta rõ ràng là một mẹ kế độc ác, đương nhiên cũng không trông mong được Nam Nhã báo đáp.
Hồ Tú vốn là một người phụ nữ có chút nhan sắc, nhưng đã lớn tuổi lại bệnh tật triền miên, nhanh chóng trở nên già nua, xấu xí vô cùng.
Có Nam Nhã vô cùng xinh đẹp ngồi cạnh giường của bà ta, tự ti về nhan sắc khiến bà ta chỉ muốn đuổi Nam Nhã cút nhanh khỏi đây.
Bệnh bà ta càng lúc càng nghiêm trọng, bác sĩ nói chỉ cần kích thích một chút liền trở nặng, dẫn tới nguy kịch, khuyên bà ta nên thả lỏng cho tinh thần thư thái, nhưng bà ta vốn là người có tâm địa hẹp hòi, muốn sống thoải mái cũng không được.
Khi người chồng thứ hai chết, trên trấn liền có người đồn bà ta có số khắc phu. Bà ta một mình cố gắng nuôi con, nhưng con trai lại không biết đường mà học tập phấn đấu, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, ăn bám mẹ.
Sức khỏe bà ta không được tốt, Hồ Lập Phàm lại chẳng chút lo lắng cho mẹ, không tìm việc làm cũng không kết hôn, tâm tư đặt hết lên người Nam Nhã. Cô gả cho người khác, anh ta cũng vẫn không từ bỏ ý định, làm loạn khắp trấn, đánh nhau với Từ Nghị, khiến cả trấn chê cười.
Năm ngoái Hồ Lập Phàm bất ngờ chết, sức khỏe và tinh thần bà ta đồng thời suy sụp.
Con trai chết rồi cũng không khiến bà ta bớt lo, chết ở ao nhà ai không chết, lại chọn đúng hố phân nhà Thập Hương mà chết. Bà ta cùng bọn họ cãi cọ cả tháng, cuối cùng vẫn không thắng được, khiến bà ta tức gần chết. Thập Hương lại đi khắp trấn rêu rao bà ta có số khắc phu.
Cảnh sát đột nhiên điều tra lại cái chết của cha Nam Nhã năm đó, nói có điểm kì lạ, người trên trấn gặp bà ta chỉ sợ bị dính liên lụy, thấy một cái liền tránh đi như nhìn thấy rắn rết.
Bà ta đúng là xui xẻo, ông trời muốn phạt bà ta đây mà! Mọi sự điều tra đều chỉ hướng bất lợi về bà ta.
Mà hiện tại, bà ta hận nhất người con gái đang khỏe mạnh tốt đẹp đang ngồi trước giường bệnh, cười nhạo bà ta bị bệnh tật hành hạ dày vò.
Mắt Hồ Tú lộ ra sự thù hận cay độc, hít một hơi thật sâu bên trong mặt nạ dưỡng khí:
"Biết tao không muốn nhìn thấy bản mặt mày, liền vác mặt đến đây trêu tức tao?"
Nam Nhã cũng không tức gận:
"Dì à, tôi chỉ là tiện đường ghé thăm thôi."
"Muốn xem trò cười của tao? Mày cút ngay, tao không muốn nhìn thấy mày!"
Nam Nhã nghiêng đầu, thoáng nở nụ cười:
"Kỳ lạ thật, nếu không muốn nhìn thấy mặt tôi cần gì phải ngăn cản không cho tôi rời khỏi trấn này? Đã bệnh như vậy còn không chịu ngồi yên. Lòng dạ chỉ muốn dày vò tôi, muốn xem tôi khổ sở chật vật?"
Hồ Tú bị nói trúng tim đen, im lặng không lên tiếng.
Nam Nhã nói:"Chỉ trách tôi lại quên dì cũng ở cái bệnh viện này. Ngày đó dì nghe được tôi phải rời đi, liền đi nói cho bác sĩ Giang phải không? Không, là Trần Linh mới đúng. Dì biết được, cô ta thích Từ Nghị, cũng biết được cô ta cùng Từ Nghị đã gian díu với nhau, chỉ mong cô ta chỉnh chết tôi.
Từ Nghị cũng biết chuyện, không muốn tôi đi nhưng không tiện ra mặt, lại sợ tôi bỏ trốn lần nữa nên nhất quyết cùng cô ta bày ra trò này, để cho cả trấn nhìn chằm chằm đám phụ nữ lột sạch quần áo trên người tôi, vũ nhục tôi.Nam Nhã cảm thán:
Kế hoạch này của mấy người thật hoàn hảo, để cho chồng cô Xuân xuất hiện ở nhà ga, khiến cho cả trấn biết tôi bỏ trốn theo đàn ông. Tôi kiên quyết phủ định liền đem đám người đến làm nhục tôi.
Làm cho nỗi hận thù ghen ghét của đám phụ nữ trong trấn dâng cao đến đỉnh điểm, rồi Trần Linh cầm đầu xông lên xé rách quần áo trên người tôi, để mọi người nhìn sạch thân thể tôi từ đầu đến chân.Hồ Tú sửng sốt:
Mày... mày biết Trần Linh cùng Từ Nghị...
"Nam Nhã cười nhưng không nói gì. Hồ Tú không thấy cô trả lời mình, thẹn quá hóa giận:"Mày còn cười cái gì?Dì à, dì cũng coi thường tôi quá đấy. Cũng đúng, ghét một người khiến người ta thường phạm sai lầm, đánh giá thấp kẻ thù của mình. Ghét thì cứ ghét đi, nhưng sợ nhất là loại người không biết phân biệt phải trái. Con trai dì, dì không quản được, dì hận tôi làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!